Quách Tiện Nguyệt bất đắc dĩ dừng một chút rồi mới quay người rời đi.
“Ta đây cũng vừa dùng hết, chờ chút, để bá mẫu kêu tiểu Phong đi qua nhà tam thẩm hỏi.” Trong nhà Quách gia, người mà đại bá mẫu không cảm thấy chán ghét chỉ có Quách Tiện Nguyệt, đang muốn kêu Du Phong đi tìm chỉ màu thì Quách Tiện Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, “Không cần làm phiền đại ca ạ, con tự mình đi hỏi cũng được.”
“Con biết nhà nào sao?” Đại bá mẫu không yên tâm hỏi.
Quách Tiện Nguyệt mỉm cười gật đầu, “Biết rõ, là nhà đầu tiên ở phía Tây.”
Quách Tiện Nguyệt đi, đại bá mẫu cũng xuống bếp dọn dẹp, không đi theo nàng ta.
Trên đường đến nhà Du Uyển, Triệu Hằng cũng trùng hợp tan học quay về nhà, ở ngay ao cá phụ cận vô tình chạm mặt với Quách Tiện Nguyệt.
Triệu Hằng nhàn nhạt lướt qua, thấy là một nữ tử xa lạ, hắn cũng không nhìn nhiều mà đi thẳng.
Nhưng Quách Tiện Nguyệt ngược lại lại bị kinh diễm, Triệu Hằng người cũng đã đi xa, nàng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Rất nhanh nàng ta ý thức được mình thất thố, nhìn bốn phía không có ai mới thầm buông lỏng mà đi về hướng nhà Du Uyển.
Hôm nay không biết nàng ta gặp vận khí gì, vừa đến cửa nhà Du Uyển thì không ngờ gặp phải một nam nhân khác.
Nam nhân này thân hình cao lớn, mặc áo choàng trắng bạc, tỏa sáng như ánh trăng trong đêm.
Nếu nói vẻ ngoài của Triệu Hằng khiến người ta kinh diễm, thì người trước mắt còn khiến người ta kinh diễm gấp vạn lần.
Đây không phải công tử tuyệt thế vô song, mặt mày như ngọc, như được ông trời chiếu cố, ở nhân gian này có mấy người?
Quách Tiện Nguyệt đỏ mặt, hô hấp cũng muốn ngưng trệ.
Du Uyển bưng một chậu nước tắm của Tiểu Thiết Đản đi ra, ngẩng đầu liền thấy Quách Tiện Nguyệt đứng không xa, Quách Tiện Nguyệt đang đi theo hướng này, hẳn là muốn đến nhà nàng.
Du Uyển đổ nước tắm đi, lên tiếng chào: “Nguyệt biểu muội.”
Quách Tiện Nguyệt không nghe thấy.
Du Uyển cổ quái nháy nháy mắt, lại gọi thêm hai tiếng.
Cuối cùng Quách Tiện Nguyệt cũng tỉnh táo lại, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, gương mặt đỏ đến mức muốn nhỏ máu.
Nàng cúi thấp đầu đi về phía trước: “Biểu tỷ.”
Du Uyển nhìn khuôn mặt đỏ lửng của nàng: “Muội rất nóng sao?”
Quách Tiện Nguyệt dùng mu bàn tay sờ lên mặt, tròng mắt ngượng ngùng nói: “À... đúng vậy, đường đi tới đây rất nóng.”
Du Uyển ồ một tiếng, đang muốn hỏi có chuyện gì thì chợt ‘Vạn công tử’ nhà cách vách lên tiếng: “Tới đây.”
Ngữ khí không cho cự tuyệt, nhưng âm thanh vô cùng êm tai, trầm thấp lại giàu từ tính.
Quách Tiện Nguyệt cảm giác được tim mình đập vô cùng mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-188.html.]
Là... là đang gọi nàng sao?
Vừa mới suy nghĩ thì thấy Du Uyển buông chậu gỗ đi tới.
“Làm gì?” Du Uyển ngửa đầu nhìn người cao hơn mình một cái đầu.
Yến Cửu Triêu cầm một cái hộp gấm đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?”
“Hừ.”
Yến Cửu Triêu mặc kệ nàng, hừ mũi một cái liền bước về nhà, nhân tiện còn đóng cửa lại.
Âm thanh đóng cửa, đặc biệt vang dội.
Nhìn cái cửa kém một tấc nữa là đập vào mũi mình, Du Uyển khóe miệng giật giật, cái tên mắc bệnh xà tinh này, rốt cuộc lại nổi điên cái gì?
Thôi thôi, nàng còn thiếu hắn một cái mạng của Thôi chưởng quỹ, nàng nhẫn, nàng nhẫn!
Du Uyển ôm hộp gấm về nhà: “Biểu muội vào ngồi đi!”
Quách Tiện Nguyệt nhìn thoáng qua đại môn nhà sát vách, lại nhìn hộp gấm trong tay Du Uyển một chút: “Người vừa rồi là ai a? Làm sao... lại vô lễ như vậy?”
“Hắn là... Vạn công tử, là tiên sinh mới chuyển đến.” Du Uyển dừng một chút, nói, “Tính tình hắn không được tốt, muội đừng đi chọc hắn.”
“A.” Quách Tiện Nguyệt như có điều suy nghĩ mà gật đầu, ánh mắt rơi vào hộp gấm trên tay Du Uyển, há to miệng.
“Biểu muội tìm ta có chuyện gì không?” Du Uyển đặt hộp gấm lên bàn, quay đầu rót cho Quách Tiện Nguyệt một chén trà.
“Đa tạ biểu tỷ.” Quách Tiện Nguyệt tiếp nhận chén trà, thu hồi ánh mắt ngượng ngùng nói, “Muội tới tìm biểu tỷ để mượn chỉ màu.”
“Chỉ màu a, muội muốn màu gì?” Du Uyển hỏi.
“Màu đỏ và bạc, biểu tỷ có không?” Quách Tiện Nguyệt nói khẽ.
“Có, để tỷ đi lấy.” Du Uyển đi vào nhà tìm chỉ màu.
Bên trong liền truyền đến tiếng hai tỷ đệ nói chuyện.
“A tỷ a tỷ! Nhà ta có khách tới sao?”
“Nguyệt biểu tỷ của đệ tới, tranh thủ thời gian mà mặc đồ vào!”
“Ai nha, cái quần này chật quá, đệ không kéo lên được!”
“Là đệ lên cân, tháng trước tỷ mới làm cho đệ cái quần mới còn gì?!”
“Không có không có! Đệ không có mập!”
Quách Tiện Nguyệt nghe hai tỷ đệ nói chuyện mà có chút hâm mộ, nàng với muội muội cũng không được thân thiết như vậy, nhưng hâm mộ không được bao lâu, nàng lại bị cái hộp gấm trên bàn hấp dẫn ánh mắt.