Bà A Uyển một chút, lãnh đạm : “Về thì mau , nương ngươi việc gì, chúng cũng nên về thôi!”
“Đại bá mẫu.” A Uyển gọi bà , từ trong n.g.ự.c móc một gói giấy dầu, “Cho tiểu .”
Đại bá mẫu do dự một chút, đưa tay nhận lấy.
Đến nửa đường, đại bá mẫu định ném , nhưng ma xui quỷ khiến nàng mở xem.
Bánh quế.
Tiểu khuê nữ luôn đòi ăn bánh quế.
Buổi chiều, Du Uyển thu thập trong nhà xong, chuẩn lên nuối thì Du Phong đến.
“Việc ở hiệu thuốc cần quan tâm, ba ngày sẽ đến quan phủ.”
Sự tình ầm ĩ đến mức thể vãn hồi, cũng thể trách nàng tự chủ trương, dù lúc đó cũng biện pháp nào hơn, nhưng cũng thể tin trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà nàng thể gom nhiều bạc như , trừ khi...
Năm đó bạc nàng mang về còn thừa.
Rất nhanh Du Phong bỏ qua suy đoán đó.
Hai con cái nhà Triệu gia , là tiền bạc triệu thì cũng sớm móc rỗng.
“Đây là việc của nhà ...”
Du Uyển cắt ngang lời , : “Yên tâm, sẽ để đại ca quan phủ .”
“Ngươi...” Du Phong chân mày cau chặt .
Du Uyển đại ca : “Muội , để đó giải quyết.”
Du Phong lạnh lùng : “Tính cả lãi là hai mươi lượng.”
Bọn họ mỗi ngày sớm về tối, cả một tháng cũng đến một lượng, cho dù nàng bán cá, măng đào nhiều, nhưng thể trong vòng ba ngày gom góp một khoản lớn như ?
Du Uyển cùng tranh luận, nàng xách công cụ từ hậu viện bắt đầu lên núi.
Trong thôn chỉ nhà nàng là sát với núi, lúc lấy mảnh đất hoang nhà là duyên cớ, thường rắn chuột côn trùng ẩn hiện, A Uyển cầu tiện nghi, Khương thị cầu thanh tịnh, thế là mua mảnh đất xây nhà ở.
Đây là đầu tiên Du Phong chân núi phía nhà Du Uyển, sườn núi nhỏ thấy lớn, nhưng qua phía bên sườn núi thì khác .
Thôn dân sẽ thường xuyên lên núi đốn củi, nhưng thường về phía tây bờ ruộng bên , bên , nhiều nên giẫm một con đường, giống nơi , rừng cây bụi gai, mặt trời ấm áp, khắp nơi đều ẩn giấu nguy hiểm.
Hắn A Uyển dẫn đường phía , thầm nghĩ đây là của ? Làm bước đầy khí thế giống như , cứ như biến thành hai khác ?
“Đến .” Du Uyển dừng bên con sông nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-19.html.]
Nơi một con sông... Du Phong kinh ngạc: “Muội bắt cá ở chỗ ?”
Hắn dám cá là con sông ai thả câu qua, khó trách con cá mập mạp như .
“Muội, một cô nương gia sâu rừng như , sợ đụng vật gì ?” Chính ngẫu nhiên lên núi săn, cũng bao giờ sâu rừng như .
“Đại ca cá ?” Du Uyển khẽ.
Du Phong .
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, là đạo lý.
Du Uyển lấy cái xẻng, bắt đầu đào giun đất.
“Lúc sợ nhất là con .” Du Phong hiểu .
“Bây giờ sợ nữa.” Du Uyển vân đạm phong khinh , gì thể giấu diếm, nàng xác thực sợ, nhưng nàng cũng giải thích vì bản đổi như , lời xoay chuyển: “Đại ca một đường theo lên núi, là câu cá ?”
Tất nhiên... !
Du Phong lúc mới ý thức , mà ngoan ngoãn theo nàng lên núi.
Làm sẽ...
Du Uyển lấy trong cái sọt một cây rìu bổ củi, khóe môi mấp máy : “Vậy phiền đại ca chẻ giùm ít củi.”
Du Phong lạnh lùng nàng một cái: “Ngươi đem cá câu lên hết, cũng bán hai mươi lượng.”
“Nè!” Du Uyển để ý gì, tiến lên lấy cây rìu nhét trong tay , đó vứt ở đó, một câu cá, câu xong nàng đào măng mùa đông, đợi đến lúc nàng thắng lợi trở về, Du Phong chặt củi xong, cũng chuyển ba chuyến, lúc là chuyến thứ tư.
“Đại ca, đại ca, đủ . Đa tạ ca.” Du Uyển gật đầu, cùng Du Phong về phía hậu viện.
Du Phong buông đòn gánh xuống, Du Uyển đưa cho hai cái thùng gỗ lớn: “Đại ca gánh giúp một ít nước với ạ!”
Du Phong sắc mặt hết sức khó coi.
Nha đầu sai thật chút nào khách khí?!
Du Phong gánh xong nước, Du Uyển thì đang bận nấu cơm tối.
“Đại ca thể giúp cơm ?” Du Uyển mặt mày cong cong .
Du Phong là mặt biến đen.
“Thôi .” Du Uyển đang xào măng cùng thịt ba chỉ, “Muội sợ trù nghệ .”
Du Phong giận run , thịt ba chỉ nấu đến cháy đen thế , đến cùng là đứa nào trù nghệ đây...