Từng lúc, Triệu Hằng cho rằng A Uyển là cô nương xinh nhất, chỉ là gặp qua các thiên kim tiểu thư , chỉ thấy A Uyển một nghèo túng cùng quê mùa.
A Uyển thấy tay của Triệu Hằng, đó là tay của sách, ngón tay thon dài, tinh tế tỉ mỉ.
A Uyên dấu vết đem giấu cánh tay đầy vết nứt cùng sưng tấy đút trong tay áo, mỉm hỏi : “Sao ngươi tới đây? Hôm nay là giữa tháng, vẫn tới lúc gửi quà nhập học... Bạc trong tay xài hết ? Ta lấy cho ngươi.”
Kỳ thật nàng nhiều, chỉ còn vài đồng bạc cuối cùng, đồ tết còn bạc để mua, nhưng việc Triệu Hằng sách quan trọng hơn, nàng nghĩ nương sẽ trách nàng .
“A Uyển.” Triệu Hằng gọi nàng .
A Uyển xoay , nét mặt đỏ bừng ngọt ngào : “Ân?”
“Ngươi cần đưa bạc cho .”
“Vì ? Ngươi sách nữa ?” A Uyển kinh ngạc hỏi.
Triệu Hằng dừng một chút: “Không .”
A Uyển cho rằng lo lắng đủ bạc dùng để quà nhập học, nàng vỗ n.g.ự.c : “Ngươi yên tâm, bạc! Ta... thể kiếm! Đầu xuân hái rau dại, còn thể đốn củi, thể trồng trọt...”
Triệu Hằng cắt ngang lời : “A Uyển ngươi lấy bạc ở ?”
A Uyển sững sờ.
Triệu Hằng sắc mặt nặng nề: “Ngươi cần giấu , , bạc của ngươi sạch sẽ... Năm chẳng ngươi đến nhà biểu cô của ngươi, ngươi... ngươi kỹ viện!”
Sấm sét giữa trời quang đánh đầu A Uyển!
Thân thể A Uyển lắc lư một cái, cái gùi rơi mặt đất, củ cải nước đỏ bừng lăn đầy đất.
A Uyển sắc mặt trắng bệch Triệu Hằng: “Ai? Là ai với ngươi như ?”
Triệu Hằng nắm chặt nắm đấm: “Ngươi cần ai , ngươi chỉ cần trả lời ? Ngươi kỹ viện ?”
Mắt nàng đỏ lên, nàng bắt lấy cánh tay của : “A Hằng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-2.html.]
Triệu Hằng kịp chuẩn mà thấy đôi tay nàng giấu trong áo nãy giờ, tay trải đầy vết nứt, dọa rút cánh tay về.
A Uyển cảm nhận ghét bỏ, dám lấy tay đụng , chỉ nghẹn ngào : “Ta... Ta từng đến kỹ viện! A Hằng ngươi nên tin tưởng , sạch sẽ, bạc là do dùng ngọc bội để đổi.”
Triệu Hằng lạnh lùng nàng: “Ở mà ngươi ngọc bội?”
“Ta nhặt !”
Triệu Hằng châm chọc : “Tùy tiện nhặt một khối ngọc bội mà thể đổi nhiều bạc ?”
Hắn từng khờ dại cho rằng bạc lo cho học, là do nàng cực khổ trồng trọt, đốn củi, nhưng ai ngờ... Vậy mà nàng lấy thể để đổi!
Nàng còn hổ ? Có ?
Nàng cùng đính hôn, còn cùng nam nhân khác tằng tịu.
Tại nàng bẩn như ?!
“A Hằng ngươi hãy tin tưởng , hề đến kỹ viện, xin thề!” A Uyển đến tê tâm liệt phế, nàng thật sự kỹ viện, thật sự a...
Hai đều là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, ở bên cạnh một đoạn thời gian dài, Triệu Hằng cùng của ăn nhờ ở nhờ nhà A Uyển, còn nhớ rõ thời gian thôn gặp thiên tai, là A Uyển tự tiết kiệm khẩu phần ăn của , từng miếng từng miếng đút cho ăn.
Không nhờ A Uyển, lẽ c.h.ế.t vì đói.
Hắn đối với A Uyển chung quy vẫn chút tình cảm.
“Ngươi yên tâm, nể tình với ngươi một đoạn tình cảm, sự tình của ngươi sẽ ngoài, chỉ là thể cưới ngươi nữa.” Hắn tỏ vẻ bố thí với A Uyển.
Triệu Hằng nghĩ rằng hết lòng, dù đối với nữ nhân mà danh tiết quan trọng hơn tất cả, nguyện ý giữ cho nàng chút danh tiết, nàng cũng nên điều mà chấp nhận.
Triệu Hằng câu từ chính nghĩa : “Ta là tú tài, phu tử tài học, ngày khác nhất định thể nhập sĩ, thể lấy một nữ nhân sạch sẽ... Việc kết hôn vẫn là nên hủy , ngươi về cần tìm nữa.”
Nói xong, Triệu Hằng dám A Uyển đang thương tâm gần chết, rời giống như chạy trốn.
chạy mấy bước, phía tiếng phù phù thật lớn trong ao cá.
“A Uyển...”