Nương Tử Là Thần Y - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-04-27 07:23:18
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Coi chừng a!” Thợ săn mở đường phía trước bỗng nhiên đưa tay ngăn đám người Lý Chính lại, một tay hắn giơ cây đuốc, một tay cầm cây gậy chọc chọc bụi cỏ, “Đúng là đã đi qua đây!”

Cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Xuyên Tử.

Lý Chính chạy vội lại hỏi: “Thế nào?”

Xuyên Tử kêu lên: “Tôi dẫm lên một cây măng!”

Lý Chính trợn mắt nói: “Một cây măng thôi mà cũng la?!”

Xuyên Tử hô: “Không đúng a, cây măng này không phải nằm trong đất, mà đã được người ta đào lên! Có phải đã được Du Uyển đào lên không?”

Lý Chính tâm động, nói với thợ săn: “Đi! Mau tới xem xem!”

Du Phong với Du Tùng cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn.

Du Tùng đang muốn nhảy qua bụi cỏ thì bị thợ săn bắt cánh tay.

Nhưng Du Tùng dùng lực quá lớn nên lòng bàn chân hơi trượt một chút, cả người ngã vào trong bụi cỏ, một chân đạp vào không khí!

“Ô hô – “ Xuyên Tử bị dọa đến kêu to.

Thợ săn dùng lực kéo hắn lên, gắt gao nắm chặt cánh tay Du Tùng không dám buông lỏng.

Du Phong không ngờ người đệ đệ luôn tỏ vẻ chán ghét Du Uyển vậy mà lại xông tới nhanh nhất, hắn bước lên phụ túm Du Tùng lên.

Du Tùng mặc dù không nói gì, nhưng trán và lưng đều đổ mồ hôi lạnh.

Không bước vào quỷ môn quan không biết, một bước kia bước vào không trung, gió lạnh thổi sưu sưu sau lưng cảm giác như lũ quỷ dưới địa ngục muốn kéo hắn xuống, nếu không có thợ săn, có lẽ hắn đã ngã xuống vực, ngay cả hài cốt cũng không còn.

Xuyên Tử nghĩ đến vừa rồi bản thân cũng định nhảy qua bụi cỏ nhìn một cái, cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Lý Chính cầm cây gậy gạt mấy bụi cỏ ra, gió lạnh liền thổi tới, mọi người sợ run cả người!

“Cái đó... A Uyển... có khi nào bị té xuống dưới không?” Xuyên Tử nhìn mấy cây măng mùa xuân trên đất nói.

Du Tùng nhìn qua sợi dây thừng được Vương mặt rỗ đeo trên vai, lấy một đầu cột vào người mình, một đầu khác đưa cho Du Phong cầm: “Đệ xuống dưới nhìn một cái.”

Chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc như vậy.

Du Phong há to miệng, hắn có cảm giác, dường như đệ đệ mình đã trưởng thành.

Du Phong cùng với mấy tráng hán nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, Du Tùng dứt khoát leo xuống.

Thợ săn mang theo Xuyên Tử và mấy người Vương mặt rỗ xuống đáy vực tìm kiếm, nhưng bọn họ hy vọng không thấy t.h.i t.h.ể của Du Uyển dưới đó, bởi vì nếu thấy thì đó chỉ có thể là t.h.i t.h.ể lạnh băng mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-200.html.]

Một bên khác, Ngọc Tử Quy cũng đi xuống đáy vực, từ địa phương cao như vậy mà ngã xuống, có lẽ không thể sống nổi, nhưng sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, bất kể như thế nào hắn phải tìm được nàng ta.

 “Sống không quá 25...”

“Sống không quá 25...”

Gió lạnh sưu sưu thổi qua, Du Uyển bị lạnh mà tỉnh.

Chẳng biết từ lúc nào vầng trăng khuyết đã trốn vào tầng mây, ngay cả chấm nhỏ cũng không thấy, bốn phía tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét của gió núi.

Sau khi Du Uyển ngã xuống vách đá, phúc lớn mạng lớn lại được dây leo của một gốc cổ thụ đỡ lấy, nhưng lực va chạm quá lớn nên nàng bị ngất đi, về sau liền thấy ác mộng, bên trong giấc mộng đó đều là giọng nói của Ngọc Tử Quy, “Chẳng lẽ hắn không nói với ngươi, hắn không thể sống quá 25?”

“Ngươi mới không sống quá 25!” Du Uyển chửi thầm.

Tứ chi cùng với lưng đang truyền đến sự đau đớn, bả vai với eo cũng bị dây leo siết đau, bởi vì hai chân rủ xuống quá lâu nên lúc này bị tê rần, may là cánh tay vẫn còn động được.

Nào biết sờ nửa ngày, cây châm lửa không thấy, cũng không cẩn thận đụng phải một cục đá nhỏ làm nó lăn xuống dưới.

1,2,3...

Phải bảy tám giây mới truyền đến tiếng vang.

Trái tim nhỏ của Du Uyển co rút lại.

Như vậy còn cần nghi ngờ mình cách mặt đất có xa hay không nữa sao? Rõ ràng là mình đang treo lơ lửng giữa sườn núi a!

Du Uyển không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không chú ý liền làm đứt sợi dây leo cứu mạng này.

Nhưng nàng bất động cùng không có nghĩa là không có sơ hở.

Trong bóng tối truyền đến âm thanh tích tích tác tác, Du Uyển phát giác có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần, nàng ngẩng đầu nhìn lên, không kịp chuẩn bị mà đón nhận đôi mắt phát sáng vô cùng hung ác.

Là rắn độc!

Con rắn độc kêu khè khè liền nhào lên cắn Du Uyển.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiểu lông xù rơi xuống từ trên trời, ‘ba’ một cái nện lên đầu con rắn độc, thân thể rắn độc cứng đờ, sau đó liền rớt xuống vách đá...

Tiểu Tuyết Hồ nhào lên n.g.ự.c Du Uyển, dùng móng vuốt lau lau mặt,  một mặt mộng bức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì?

Không đợi Tiểu Tuyết Hồ lấy lại tinh thần, dây leo đang quấn lấy Du Uyển không chịu nổi sức nặng, bặc một tiếng liền đứt đoạn.

Một người một hồ liền rớt xuống.

Loading...