“Ta gặp Ngọc Tử Quy.” Du Uyển nói thật.
“Lại là tên đó! Trúng một đao của Ảnh Thập Tam vậy mà còn chưa chết, mạng hắn thực lớn a!” Ảnh Lục vừa nói vừa nhíu mày, “Thế nhưng Du cô nương, vì sao hắn một hai lại đến truy sát cô?”
Du Uyển bất đắc dĩ nói: “Hắn cho là ta đang cầm đồ của hắn.”
Ảnh Lục đang muốn mở miệng hỏi đó là cái gì, thì đột nhiên dẫm lên cái gì đó, két một tiếng đạp gãy, sau đó phía trong rừng phóng ra một cây trường mâu.
Du Uyển trùng hợp lại đứng ngay hướng mà cây trường mâu phóng tới.
Tốc độ cây trường mâu bay nhanh đến mức khó mà tin nổi, góc độ lại càng xảo trá khó tìm, Ảnh Lục muốn bay qua chặn lại nhưng chắc chắn sẽ không kịp, dùng ám khí thì sẽ làm bị thương thiếu chủ đang đứng ở giữa: “Du cô nương! Coi chừng!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Yến Cửu Triêu đã kéo Du Uyển ra.
Vốn hắn có thể tránh nhưng lúc này lại không thể.
Mắt thây sắp bị trường mâu đ.â.m thủng ngực, đột nhiên trường mâu lại bị một cỗ khí lực cực mạnh b.ắ.n ra, bay thêm mấy mét mới nặng nề cắm xuống đất.
Đây không phải là đánh lén, mà là bẫy rập được thợ săn thiết kế để bắt thú.
Chính vì vậy Ảnh Lục mới không phát hiện ra.
“Thiếu chủ, người không sao chứ?” Ảnh Thập Tam chạy nhanh tới.
Ảnh Lục như trút được gánh nặng mà nhìn hắn: “May mà ngươi kịp thời chạy tới.”
Ảnh Thập Tam đi thu cây phi tiêu của mình về, nhưng ngoài ý muốn lại không thấy phi tiêu của mình ở trên trường mâu, chỉ có một mảnh lá cây cắm vào thân cây trường mâu.
Chẳng lẽ... vừa rồi ngăn được cây trường mâu này không phải nhờ phi tiêu của hắn, mà là lá cây này?
Chuyện này phải là cao thủ lợi hại như thế nào, mới có thể có được công lực như vậy?
Quan trọng hơn, là hắn không phát giác được khí tức của người thứ năm, chuyện này chỉ có thể nói rõ võ công của đối phương hơn xa hắn.
Người kia là ai? Sao lại giúp họ?
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-203.html.]
Người này chính là...
Dù sao cũng không khó đoán đâu!!
Ở nhà lão tam, đại bá mẫu run rẩy mở mắt ra, bà nhìn thấy cây xà nhà lạ lẫm, sững sờ một hồi mới nhớ đây là phòng của Khương thị.
Hôm qua A Uyển mất tích, mọi người đều đi ra ngoài tìm, bà lưu lại đây trông nom Khương thị cùng với hai đứa bé.
Tiểu Thiết Đản với Tiểu Trăn Trăn không hề có hình tượng mà nằm ngáy o o, còn Khương thị thì không thấy đâu.
Đại bá mẫu tim như muốn nhảy lên cổ, vội vàng chạy ra ngoài tìm Khương thị, đi chưa được mấy bước thì thấy Khương thị tiến vào từ cửa sau.
Đại bá mẫu sợ hãi nói: “Đệ muội đi đâu vậy? Ta tỉnh lại không thấy muội đâu, quả thực bị hù chết!”
Có trời mới biết là làm sao bà lại ngủ quên? Rõ ràng bà đã tự nhủ là mình phải trông coi suốt đêm...
Khương thị cười cười: “Muội tỉnh dậy không ngủ được nữa, nên mới tùy tiện đi dạo.”
Đại bá mẫu thấy trên giày của Khương thị là lá rách cùng với bùn lầy, mi tâm nhảy một cái: “Muội ra ngoài?”
Khương thị ngậm cười nói: “Đi ra hậu viện đào hai cây măng.”
Gánh nặng trong lòng đại bá mẫu liền được giải thoát: “Thì ra là hậu viện, ta còn sợ muội nghĩ quẩn, chạy lên núi tìm A Uyển. Ta biết muội lo lắng cho A Uyển, nhưng muội cũng đừng làm chuyện điên rồ, có người đi tìm con bé rồi, không cho muội đi, biết chưa? Còn nữa, thể chất của muội không tốt, những việc nặng như thế này đừng làm nữa, muốn ăn măng thì nói ta, ta đi đào!”
Khương thị cười một tiếng: “Đã biết, đại tẩu!”
Đại bá mẫu vẫn lo lắng Khương thị sẽ vụng trộm chạy đi, nói gì cũng không chịu để nàng rời khỏi tầm mắt của mình, ôm mấy cái bắp ngô đi vào phòng Khương thị, cùng nàng tách hạt bắp.
Ai ngờ tách chưa được hai trái, Khương thị đã ngủ thiếp đi.
Đại bá mẫu buồn bực: “Không phải mới ngủ dậy sao? Sao lại ngủ nữa rồi?”
...
Lại nói đến Du Uyển và chủ tớ Yến Cửu Triêu sau khi rời khỏi sơn cốc, bắt đầu đi về hướng thôn Liên Hoa, đi được nửa đường thì gặp đám người thợ săn, Lý Chính và Xuyên Tử.
Không ai để ý Bạch đại thẩm đã trà trộn thành công vào đội ngũ.
Bạch đại thẩm lớn giọng lại ồn ào, cả thôn đều biết Du Uyển được Vạn công tử tìm trở về, đương nhiên chuyện này có chút khác biệt với việc của Quách Tiện Nguyệt và Vương mặt rỗ, hai người một không có đụng chạm thân thể - thực chất ôm ấp cả đêm, hai là không có cô nam quả nữ - ván đã đóng chắc thành thuyền, thật sự vô cùng thanh bạch!