Bà vừa nói Quách Đại Hữu liền tức điên: “Đều tại ngươi! Ta đã nói La gia tốt, ngươi khăng khăng không chịu! Trái chọn phải chọn, luôn lấy La gia làm dự bị, hiện tại ngươi hài lòng chưa?”
Đỗ Kim Hoa thầm nghĩ, một mình ta nói thì có ích gì? Không phải còn phải chờ nhất gia chi chủ là ông gật đầu sao?
Đỗ Kim Hoa biết là Quách Đại Hữu đang giận mình, thế là đem mọi tội lỗi ôm vào người, ai bảo bà làm hỏng chuyện đâu? Chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng cho Quách Đại Hữu mắng.
Bỗng nhiên bà nhớ đến điều gì đó, tròng mắt xoay chuyển một cái: “Đại Hữu, không phải ông nói Nguyệt nhi với tiểu Phong được hứa hôn từ bé sao? Ông có biện pháp cho chuyện này thành thật không?”
Nếu là trước kia chắc chắn Đỗ Kim Hoa sẽ không nhìn trúng Du Phong, nhưng bây giờ đã cùng đường rồi, so với việc cưới tên nghèo Vương mặt rỗ, Du Phong ưu tú hơn nhiều.
“Hơn nữa ông xem tiểu Phong đã lớn như vậy, một mực không nói đến chuyện chung thân đại sự, có phải đang đợi Nguyệt nhi của chúng ta không?” Đỗ Kim Hoa không biết xấu hổ nói.
Quách Đại Hữu suy nghĩ, ông cảm thấy có thể đúng như vậy, chỉ là xưa đâu bằng nay, thân nữ nhi đã bị người khác đụng chạm, sợ rằng Du Phong sẽ để ý a...
Đỗ Kim Hoa khẽ nói: “Chuyện này không phải do hắn quyết định! Là hai lão gia tử định ra, bọn nó là tiểu bối, còn muốn làm trái lời lão gia tử sao? Không sợ mấy ông già ở dưới cửu tuyền c.h.ế.t không nhắm mắt được sao?”
Lúc này đã không còn đường lui, Quách Đại Hữu chỉ có thể được ăn cả ngã về không, lúc đến giờ cơm trưa, ông đem chuyện hôn nhân của Quách Tiện Nguyệt và Du Phong nói ra.
Năm người Du gia cùng với phu thê Quách gia ngồi trên bàn ăn, Quách Tiện Xảo thì bồi vị tỷ tỷ ngất đi tỉnh lại nhiều lần ở trong phòng, đề phòng nàng ấy tự sát.
Nghe xong lời nói của Quách Đại Hữu, động tác ăn cơm của cả nhà Du gia đều dừng lại, ngay cả Tiểu Trăn Trăn ba tuổi cũng mở to mắt nhìn sang Quách Đại Hữu.
Quách Đại Hữu chắc chắn sẽ không để ý đến ánh mắt của một đứa trẻ ba tuổi, nhưng phản ứng của đại bá và đại bá mẫu thì ông không thể không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-206.html.]
Ông nhìn hai người một chút, ngôn từ chính trực nói: “Đại tỷ, chuyện này cũng không phải là ta bịa ra, lúc đó tỷ phu cũng ở đó, không tin tỷ cứ hỏi tỷ phu một chút, có phải hai lão gia tử đã định hôn sự cho Nguyệt nhi và Tiểu Phong không?”
Đại bá mẫu nhìn về phía trượng phu, đại bá trầm mặc.
Chuyện này muốn nói có thì đúng là có, lúc đó là tiệc đầy tháng của A Uyển, Du Phong cũng chỉ mới lớn như Tiểu Trăn Trăn bây giờ, khi đó Đỗ Kim Hoa cũng đang mang thai, hai vị lão gia tử uống nhiều quá, trùng hợp Du Phong lại nhìn bụng của Đỗ Kim Hoa hỏi, “Là đệ đệ hay muội muội a?”
Hai vị lão gia tử liền trêu đùa tiểu Du Phong, hỏi, “nếu là muội muội thì để nàng làm tức phụ cho con được chứ?”
Tiểu hài tử ba tuổi thì biết cái gì?
Du lão gia tử hỏi hắn: “Con có muốn không?”
Tiểu Du Phong liền há miệng nói “Muốn.”
Hai vị lão gia tử vui như điên, lại uống thêm mấy chén, đùa với tiểu Du Phong ngây ngốc không nói được bao nhiêu từ.
Đây chính là lời nói khi say, ai mà để ở trong lòng? Sau khi tỉnh rượu, sợ rằng cả hai người đều quên, chỉ có đại bá và Quách Đại Hữu thanh tỉnh, nhưng Quách Đại Hữu không nhìn trúng Du gia, đối với chuyện này luôn giả vờ câm điếc, đại bá cũng không phải người mặt dày, lấy mặt nóng áp m.ô.n.g lạnh, bởi vậy cũng không đề cập đến chuyện này.
Sau bao nhiêu năm bình an vô sự, Quách Tiện Nguyệt trổ mã thành đại mỹ nhân, người tới cửa muốn hỏi cưới Quách Tiện Nguyệt nhiều vô số, ngưỡng cửa cũng sắp bị đạp hỏng, Du Phong là tiểu tử nghèo, Du gia thì càng không muốn đi trèo cao vào cái việc gọi là ‘hôn nhân’ này.
Nếu Quách gia sớm nói đến việc cầu thân, đại bá sẽ không từ chối, cho dù là cách vài ngày trước, thời gian này Du gia đã tốt hơn rồi, không còn gọi là trèo cao với Quách gia, hôn sự này phu phụ họ sẽ nhận, nhưng không phải đợi đến lúc bị bức phải gả cho Vương mặt rỗ thì mới nhớ tới Du Phong ‘tốt’, cái này coi Du Phong nhà ông bà là cái gì? Coi Du gia nhà họ là cái gì?
Quách Đại Hữu thấy đại bá không lên tiếng, trầm mặt nói: “Tỷ phu không phải muốn giả vờ câm điếc đó chứ? Lúc ấy trên bàn rượu cũng không chỉ có hai chúng ta, muội phu cũng ở đó, có cần ta gọi hắn tới không?”
“Quách Đại Hữu!” Không đợi trượng phu mở miệng, đại bá mẫu đã bùng cháy trước, bà nhẫn cái người gọi là đệ đệ này lâu rồi, từ khi còn bé hắn đã bắt nạt bà, trưởng thành rồi thì xem thường bà, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, đồ tốt hắn đều giấu rất kỹ, sợ bị bà nhìn thấy, chỗ tốt thì không bao giờ nghĩ đến bà, chuyện không có lợi cho hắn thì hắn lại kéo con trai bà đến chùi đít, trên đời nào có chuyện tốt như vậy!