Du Uyển hướng Du Phong mỉm cười, lời tới bên miệng đành phải nuốt xuống: “Không có gì, tôi muốn hỏi mọi người có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì khác không?”
“Tôi muốn một bàn y chang bàn này!” Tần Tử Húc giơ tay phát biểu.
Du Phong: “...”
Ngài thật sự không hề khách khí a!
Phòng bếp còn bao nhiêu Du Phong đều lấy ra hết hết, Tần Tử Húc không chờ nổi, trực tiếp đi theo hướng Du Phong vừa rời đi.
Tiêu Ngũ gia nghiêm trang hắng giọng một cái, chung quy là không cưỡng lại được sự dụ hoặc của đậu hũ thối, đành phải quăng cái mặt mo này đi, đi vào phòng bếp đoạt đồ ăn với Tần Tử Húc.
Trong lúc này, ở nhà chính chỉ còn mỗi Du Uyển và Tần gia.
Cho dù là một tiểu cô nương đối mặt với nam nhân xa lạ, Du Uyển cũng không hề tỏ ra một tí bối rối nào.
Tần gia không khỏi coi trọng tiểu thôn cô này thêm một chút: “Thứ cho ta nói thẳng.”
Lời còn ở cửa miệng, Du Uyển liền cảnh giác trong lòng.
“Tần gia mời nói.” Du Uyển tự nhiên hào phóng nói.
Tần gia nhìn Du Uyển thật sâu: “Dáng dấp của Du cô nương không giống người Du gia cho lắm.”
Du Uyển cười nói: “Cha tôi không phải là thân sinh của ông bà.”
Du Uyển trả lời thẳng thắn ngoài dự kiến của Tần gia, đương nhiên Tần gia cũng đoán được nàng không phải là người Du gia, mà hắn không ngờ rằng nàng có thể nói thẳng ra như vậy.
Tiểu nha đầu này, không có chỗ nào bình thường hết a...
“Tần gia.” Lần này đến phiên Du Uyển mở miệng, “Mỗi ngày chúng tôi sẽ cung cấp một ngàn cân, một cân mười văn, giá tiền này Tần gia cảm thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-213.html.]
“Mười văn?” Tần gia nhíu nhíu mày, “Đậu hũ đắt nhất cũng chỉ mới bốn năm văn, ngươi có phải đòi hỏi quá cao rồi không?”
Du Uyển tràn đầy tự tin nói: “Đậu hũ trên thị trường sao có thể so với đậu hũ của tôi? Chỉ bằng việc món này là độc nhất vô nhị, tuyệt đối đáng với cái giá này, huống chi Tần gia còn là người thông mình, Túy Tiên cư làm ăn lớn, mười văn đậu hũ thối có thể bán được tới một lượng bạc a, cần gì phải so đo giá nhập hàng nha?”
“Ngươi cái nha đầu này!” Tần gia không còn gì để nói, hắn là người làm ăn, cũng không phải người chuyên đi cướp đoạt, làm sao có thể đem mười văn đồng bán với giá tiền gấp trăm lần.
Coi như hắn đã nhìn ra, nha đầu này rất cứng rắn, thà rằng không bán, nhất định phải theo giá của nàng.
Tần gia tính toán lợi và hại, hắn không cự tuyệt cũng chưa đáp ứng.
Du Uyển nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ Tần gia còn có chuyện gì cần phải lo lắng?”
Tần gia sờ cằm.
Du Uyển hơi dừng một chút, hỏi: “Là chuyện liên quan đến đại bá? Tần gia định dùng biện pháp gì?”
Tần gia nói: “Ngươi có từng nghe qua cuộc thi ba năm một lần của giới trù thần chưa?”
Du Uyển lắc đầu, nàng chưa nghe qua, tin tức nghe được hầu hết đều từ Bạch Ngọc lâu, nhưng Thôi chưởng quỹ và Bạch tiểu thư chưa bao giờ đề cập qua loại chuyện thi đấu này.
Kỳ thật cũng không thể trách hai người họ không đề cập tới, mà loại chuyện thi đấu này, ngay cả tư cách đến xem cũng không có chứ nói chi là tham gia.
Tần gia cười cười nhìn Du Uyển nói: “Còn nửa tháng nữa là thời gian thi đấu, theo ta được biết, những năm qua người đoạt giải nhất đều xuất phát từ Thiên Hương lâu, nếu đại bá của ngươi đoạt giải nhất thì ngươi thấy thế nào?”
Lời này nhẹ nhàng mà đánh thẳng vào trọng tâm, phảng phất như đại bá cứ đi thi thì chắc chắn sẽ đoạt giải, Du Uyển đã rõ, Tần gia đây là đang dụ bọn họ đi thi đấu, nói ngược lại thì Tần gia đúng là con cáo già, đại bá muốn tham gia thi đấu thì tám phần phải dùng danh nghĩa của Túy Tiên cư, nếu có thể đấu ngang ngửa với Thiên Hương lâu, thì Túy Tiên cư có thể nổi tiếng trong một lần, đây là quả là cách thức tuyên truyền hoàn mỹ nhất.
Du Uyển lạnh nhạt nói, “Tần gia, người là vì Túy Tiên cư của người a?”
Tần gia hào phóng thừa nhận: “Thiên hạ đều vì lợi ích của họ, ta vì Túy Tiên cư, ngươi vì đại bá, hai chúng ta đều có nhu cầu riêng, nhưng cũng không xung đột lẫn nhau.”
Du Uyển cười cười: “Nói thì là như vậy, sao ngay từ đầu ngài không nói, đi lòng vòng nửa ngày sau mới nói trong hồ lô ngài có cái gì, trong lòng tôi đây không thoải mái, luôn có cảm giác bị mắc lừa.”
“Haha!” Tần gia không nhịn cười được, “Là sai lầm của Tần mỗ! Không nên dùng cách buôn bán của thương nhân dùng lên người cô nương, thói quen nhiều năm không sửa được, mong Du cô nương rộng lòng tha thứ.”