Yến Cửu Triêu nâng cánh tay, ngón tay thon dài như ngọc xoay quanh những cái bánh ngọt rực rỡ muôn màu, bánh táo, bánh quế thủy tinh, bánh ngọt phù dung... Đầu ngón tay điểm qua từng cái, cuối cùng rơi bánh bao sớm lạnh, thôi ăn.
Hắn bao giờ ăn qua cái bánh nào như .
Thần xui quỷ khiến cầm nó lên.
“Nhất định khó ăn chết!”
“Bất quá cũng chẳng nếm mùi vị gì!”
Yến Cửu Triêu vò mẻ sợ nứt mà cắn một cái, bột bánh bao sớm đông cứng, nhai tiếng cót két.
“Quả nhiên chẳng vị...”
Lời đến một nửa, dừng .
Đầu lưỡi lóe lên một tí vị giác, nhưng nhanh biến mất.
Hắn sững sờ cái nhân bánh bao đen sì, căn bản từ nguyên liệu gì, chần chờ một lát, cắn thêm một cái.
“A...?” Hắn kinh ngạc.
Sau đó, cầm cái bánh bao nhân thịt lạnh cứng, một một ....
Sau khi Yến Cửu Triêu ngủ, Vạn thúc mới về phòng, ông dám tạo một tí động tĩnh nào, nhưng cũng dám ngủ.
Thiếu chủ ban ngày ăn quá ít, nửa đêm nhất định sẽ đói bụng, tuy trong phòng thiếu chủ chuẩn điểm tâm, nhưng ban đêm trời lạnh, vẫn nên ăn đồ ăn nóng hổi, như mới cho dày.
Ông động tĩnh trong phòng Yến Cửu Triêu, thiếu chủ tỉnh, bận bịu phân phó đầu bếp cho thêm lửa bếp lò, còn ông qua chỗ thiếu chủ, dự định hỏi thiếu chủ ăn cái gì.
Không ngờ ông tới hiên, liền âm thanh uy h.i.ế.p của thiếu chủ.
Trong phòng thế nhưng ai khác.
Trái tim Vạn thúc nhảy thình thịch, cho rằng thiếu chủ đang bệnh, nếu thích khách tới..., ông vội vàng ba bước thành hai bước mà .
Ông đẩy cửa xem xét, nào thích khách?! Chỉ một con Tiểu Tuyết Hồ thiếu chủ lay cho tỉnh.
Tiểu Tuyết Hồ mới tỉnh, đỉnh đầu nguyên một nhúm lông vểnh lên, thần trí liền nhanh chóng thanh tỉnh.
Thấy nó gắt gao ôm lấy một cái bánh bao so với nó còn lớn hơn, cái bánh bao nó gặm hết một miếng lớn, nó tức giận trừng mắt với Yến Cửu Triêu.
Yến Cửu Triêu mười phần thần thanh khí sảng mà chồm hổm mặt đất, đầu ngón tay nắm lấy cái bánh bao mà Tiểu Tuyết Hồ đang ôm, bá đạo .
“Cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-37.html.]
“Có cho ?”
“Không cho đánh c.h.ế.t ngươi.”
Vạn thúc: “...”
.....
Vạn thúc: Thiếu chủ nhà tới giai đoạn cuối ? Làm chữa đây?
Lại đến Du Uyển, nàng săn năm con gà rừng mập cùng với hai con thỏ bự con, cái gùi chất đầy, còn chỗ để chứa măng mùa đông, nàng chỉ đào vài cây ôm trong n.g.ự.c hài lòng mà xuống núi.
Tiểu Thiết Đản cho rằng tỷ tỷ đào măng với câu cá, đang đếm ngón tay xem hôm nay ăn mấy con cá, kết quả thấy tỷ tỷ cõng mấy con gà rừng với thỏ rừng về.
Tiểu Thiết Đản bao giờ thấy con gà lớn như , còn thỏ nữa, con mắt sáng lên: “A tỷ! Đây là con gà ? Sao gà lớn như ? Con thỏ cũng thật lớn nha! So với thỏ ở nhà Lý Chính còn lớn hơn!”
Con thỏ thế nhưng là vật hiếm, nhà nào cũng thể nuôi, lúc Lý Chính lên trấn mua một con thỏ xám, mà khiến cả thôn đều hâm mộ.
“A tỷ! Tỷ bắt thỏ ở ?” Tiểu Thiết Đản xổm xuống, rờ tai của con thỏ.
Du Uyển nắm tay nhỏ của : “Coi chừng nó cắn .”
“Con thỏ cắn ?” Tiểu Thiết Đản hiểu hỏi.
“Đương nhiên.” Thỏ nhà lâu lâu còn cắn , huống chi hai con còn là thỏ hoang. Bất quá, nhắc tới cũng lạ, bọn chúng là thỏ rừng sai, nhưng so với tưởng tượng của nàng thì chúng ngoan ngoãn thái quá, nếu chỗ đó là địa phương vắng vẻ, nàng còn sợ gà với thỏ đều nuôi thả rông.
Du Uyển đem thỏ rừng nhốt cái chuồng gà ở ngoài.
Nói là chuồng gà, kỳ thật chỉ là lấy cây trúc vây thành vòng tròn, cao hai thước, đường kính đến một mét.
Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn xổm chuồng gà, mắt nháy mà chằm chằm hai con thỏ.
Du Uyển : “Buổi tối ăn thịt thỏ ?”
“A?” Tiểu Thiết Đản xoay đầu , một mặt hoảng sợ mà a tỷ của , con thỏ đáng yêu như thế, thể ăn?
“Không ăn?” Du Uyển vội .
Tiểu Thiết Đản nhẹ nhàng thở , Du Uyển : “Vậy đem bán.”
Tiểu Thiết Đản: “....”
Du Uyển đem gà rừng bỏ lồng gà.
Lúc Khương thị tới hậu viện, thấy Du Uyển đang xách lồng gà để xuống mái hiên ở hậu viện, trời đông giá rét, khi nào tuyết rơi, vẫn là nên lo .
Du Uyển cất kỹ lồng gà, đầu thì thấy mẫu đang dựa khung cửa ở nhà chính, một mặt vui vẻ nàng.