Lọai chuyện lặt vặt đây là Du Phong , nhưng từ khi Du Uyển đến, công phu d.a.o kéo của Du Phong liền chê.
Du Uyển mang vịt hậu viện.
Trời dần sáng lên.
Mờ mờ ánh nắng sớm, thiếu nữ mang theo một mồ hôi như mưa, lông vịt bay đầy đất.
Một bên khác, Nhan phủ, Nhan Như Ngọc ngủ đến trời sáng mới thức dậy.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, mười hai nha nối đuôi , bưng các dụng cụ rửa mặt tinh xảo, cùng tám bộ trang sức và quần áo, để nàng thể chọn lựa.
Hôm nay là yến tiệc chào mừng nàng trở về, nàng tỉ mỉ ăn mặc hồi lâu, chọn một bộ y phục màu xanh đai lưng màu lam, một chiếc áo ngắn màu trắng lông thỏ, vành tai kiều nộn như bạch ngọc đeo một đôi khuyên tai hình giọt nước.
Thiếu nữ thanh nhã, sở sở động lòng , đến mức khiến khác trầm trồ.
Nhan phu nhân bước phòng, thấy nữ nhi như tiên nữ trong tranh bước , cả bà đều kinh diễm.
Bà kích động giữ c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi: “Con của , Yến thiếu chủ nếu gặp con, sẽ nữ nhân nào thể mắt ngài !”
Hôm nay cũng là ngày lễ lớn của Du Uyển.
Cơ hội khó mà , nàng giúp đại bá đồ ăn, đem thanh danh quăng xa, về đơn đặt hàng sẽ nhiều hơn, nàng cũng sẽ lo tiền ăn cơm và chữa bệnh.
Tất cả vịt đều xử lý sạch sẽ, nàng dính m.á.u chút chật vật, nhưng nàng để ý đến những cái , vội vàng cắt củ cải đỏ với khoai lang.
Một phần của thức ăn tinh xảo, trừ vị giác còn cần thị giác, trang trí cũng quan trọng kém.
Nàng cắt tỉa vô cùng , cánh hoa màu trắng, đường viền màu đỏ, nhụy h,oa màu vàng, mặt của cánh hoa còn giọt nước, tầng tầng lớp lớp đều ướt át kiều diễm, giống như từ nguyên liệu nấu ăn, mà giống như mới hái từ cây xuống.
“A tỷ!”
Tiểu Thiết Đản ủy khuất mà tới.
Du Uyển ngừng động tác tay: “Thế nào? Có đói bụng ?”
Tiểu Thiết Đản gật đầu.
Gần đây sức ăn của lớn, đầy một lúc liền đói bụng.
Lúc tới giờ cơm, trong nồi thịt thế nhưng thể ăn.
May mắn Du Uyển sớm chuẩn : “Tỷ mang bánh hành, để tỷ tìm lò hâm nóng cho nhé!”
Du Uyển lều trúc lĩnh bếp, tìm một nơi hẻo lánh ở hậu viện, bắt đầu nổi lửa, bếp để một cái nồi đồng, bỏ một muôi dầu , đem ba cái bánh hành bỏ chiên, dầu chiên khiến mùi hành thơm lừng bay ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-61.html.]
Tiểu Thiết Đản tự giác chuyển ghế qua bên cạnh.
Bánh hành chiên , Du Uyển liền dập tắt bếp, chỉ lưu một ít than củi còn tia đỏ để tiếp tục nóng nồi đồng.
“A tỷ mau , thể tự ăn!” Tiểu Thiết Đản hiểu chuyện .
“Ngoan.” Du Uyển việc.
Tiểu Thiết Đản lưu ăn bánh hành.
Đây là bánh hành nhân thịt dê trộn cà rốt, Du Uyển tự , ngửi mùi thơm, bắt đầu ăn, cắn một cái...
“Ta là một ngoan hề kén ăn!” Tiểu Thiết Đản vỗ n.g.ự.c nhỏ .
Yến Cửu Triêu phủ của riêng ở Kinh thành, khi kinh chỗ nào cũng , chỉ tập trung ổ trong phủ, thẳng đến sáng nay mới Vạn thúc ‘vớt’ từ trong chăn .
Yến Cửu Triêu bực bội hết lên mặt.
Vạn thúc tận tình khuyên bảo : “Theo như ý nguyện của Vương phi là, các ngươi thì , nếu thiếu chủ , ngài là , dù vẫn thành , nhưng cũng coi như là cho Nhan phủ mặt mũi, nhưng bỗng nhiên bên Vương phi việc gấp...”
“Sẽ lâu , thiếu chủ chỉ cần lộ mặt, đó chúng liền về.”
“Ngủ cũng nữa, một chút xem thế nào?”
“Ân.”
Cũng chuyện gì xúc động Yến Cửu Triêu, mà tính đáp ứng.
Tiết kiệm một lượng lớn nước miếng, Vạn thúc sợ vị tổ tông đổi ý, như sấm sét chạy ngoài, kêu chuẩn xe ngựa.
Để nghênh đón Yến thiếu chủ, Nhan phủ cũng chuẩn đầy đủ.
“Nghe khẩu vị của Yến thiếu chủ kén chọn, Ngọc nhi đặc biệt mời một vị đầu bếp từ Lư thành tới, là một nữ đầu bếp giỏi, nàng đồ ăn, nào khen.” Nhan phu nhân với các vị phu nhân và thiên kim trong noãn các.
“Lư thành? Là Đỗ nương tử?” Một vị phu nhân từng qua Lư thành hỏi.
Nhan phu nhân mặt mày hớn hở, “Vương phu nhân qua Đỗ nương tử?”
“Đâu chỉ qua, vì nếm thử đồ ăn của nàng , còn đặc biệt qua, đáng tiếc, một ngày nàng chỉ tiếp ba vị khách, còn đồng ý đặt , nàng đến ăn là tùy duyên, phúc khí .” Vương phu nhân của nhà Công bộ thị lang thở dài .
Nếu bàn về phận, Công bộ thị lang chính là quan tứ phẩm, Nhan Tùng Minh chỉ là hàng ngũ phẩm, đúng Vương phu nhân cần nịnh nọt Nhan phu nhân như thế, nhưng ai bảo nhà bà một Thiếu chủ phu nhân xác định như ván đóng thuyền?
Công bộ thị lang xách giày cho Yến thiếu chủ cũng .
“Nhan tiểu thư thật sự mời nàng ? Cái khó , năm đó đến Vương gia cũng cho tới mời, nhưng Đỗ nương tử cũng đồng ý.” Nếu là nịnh nọt, đây chính là thật tâm.