Có đám đó là ai ? Là một đám bắt cóc đường dây, còn gặp sát thủ, khỏi bọn chúng bao nhiêu đáng sợ, Du Uyển thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng đưa cho bọn chúng.
“Không thể như , Lâm mụ mụ.” Nhan Như Ngọc ôn nhu , “Sự tình , bất kể như thế nào cũng tạ ơn Du cô nương.”
Lâm mụ mụ gật đầu, “Tiểu thư , là quá...”
“Nói lâu như mà các ngươi cũng tới xem hài tử như thế nào ?” Du Uyển bỗng nhiên .
Nhan Như Ngọc với Lâm mụ mụ biểu tình ngốc trệ.
...
Bánh bao: Không cho tỉnh, , ... đái dầm bây giờ a!
P/S: Tuần chút việc bận nên mỗi ngày chỉ đăng 1 chương, thông cảm nhé!
“Tiểu thư, ngài cũng đừng chỉ lo cảm kích ân nhân, tranh thủ thời gian qua hài tử a.” Lâm mụ mụ nghẹn ngào .
Nhan Như Ngọc bước nhanh tới bên giường.
Mẫu của chúng tới, Du Uyển ở chỗ mãi cũng , dậy đến bên cạnh Bạch Đường.
Nhan Như Ngọc xuống đầu giường, lo lắng ba hài tử một chút, đó đưa tay dịch dịch góc chăn, kết quả phát hiện y phục của chúng thích hợp.
Mi tâm nàng nhăn , tức giận : “Nhũ mẫu việc như thế nào? Sao cho hài tử mặc thành như ?”
Du Uyển lên tiếng: “Không do nhũ mẫu, là bọn bắt cóc che giấu nên mới đổi y phục của chúng.”
Bằng thì một đám nam nhân mặc áo vải ôm ba đứa bé cẩm y ngọc thực rêu rao khắp nơi, ai cũng sẽ thấy thích hợp.
Nhan Như Ngọc gật đầu khẽ: “Thì là , suýt chút nữa trách oan nhũ mẫu, Lâm mụ mụ, ngươi xe ngựa lấy vài bộ y phục đến đây.”
“Vâng, tiểu thư.”
Lâm mụ mụ xe ngựa cầm mấy bộ trang phục sạch sẽ ấm cúng, mũ đầu hổ, giày đầu hổ, áo bông quần bông, thiếu thứ gì.
Không hổ là hài tử của nhà tiền, riêng một bộ trang phục cũng đủ cho nhà dân bình thường ăn nhiều năm.
Lâm mụ mụ bắt đầu trang phục cho mấy hài tử, Nhan Như Ngọc dừng , cũng bắt đầu trang phục cho chúng.
Còn một bộ cuối cùng, Du Uyển nhận lấy.
Bạch Đường đồ cho hài tử, huống chi cũng bé thứ tư cho nàng nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-77.html.]
Nàng một bên .
Ai ngờ, một việc thể tưởng tượng nổi xảy .
Hai hài tử Lâm mụ mụ với Nhan Như Ngọc ôm lấy, chúng thế nào xoay ngừng, cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ đ.ấ.m đá loạn xạ, dường như tránh ngoài.
Lại đứa nhỏ trong n.g.ự.c Du Uyển, những Du Uyển lột cái quần nhỏ, cái đầu cũng Du Uyển xoay tới xoay lui, nhưng vẫn ngủ như heo con.
Cuối cùng Nhan Như Ngọc với Lâm mụ mụ đầu đầy mồ hôi, ngay cả quần của lão đại với lão nhị cũng lột xuống , mà bên Du Uyển giúp lão tam ăn mặc xong xuôi.
“Để tới.” Du Uyển với hai .
Lâm mụ mụ mệt tới nỗi nên lời, ai mà nghĩ tới tiểu hài tử tay nhỏ chân nhỏ, nhưng sức lực nhỏ.
Ngày thường các nhũ mẫu cũng phàn nàn mấy đứa bé khó hầu hạ, bà cùng với tiểu thư cũng để trong lòng, chỉ coi là nhũ mẫu lười biếng, lúc tự động thủ mới là nhũ mẫu còn nhẹ nhàng.
Không vị Du cô nương thể dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ là do nông dân nên khí lực lớn?
Không sai, nhất định là như !
Lâm mụ mụ đưa trang phục trong tay tới: “Vậy phiền Du cô nương!”
Du Uyển bế lão nhị lên.
Nhắc tới cũng kỳ, vốn lão nhị đang đ.ấ.m đá loạn xạ, đến trong n.g.ự.c Du Uyển bất động, nếu còn ngáy khò khè, ai cũng tưởng là ôm đến ngất .
Sau khi lão nhị ăn mặc chỉnh, Du Uyển về phía Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc cũng đưa quần áo trong tay tới.
Du Uyển cũng giúp lão đại ăn mặc chỉnh.
Thuận lợi đến thể tưởng tượng nổi.
Nếu như tận mắt thấy, Nhan Như Ngọc với Lâm mụ mụ đều thể tin đây là thật.
Mấy tiểu ma vương , một tháng chọc giận bảy tám nhũ mẫu khiến xin nghỉ, ngay cả ngủ cũng khó chiều, ở trong tay một tiểu thôn cô ngoan ngoãn như ...
“Nghe là bọn bắt cóc hạ dược, lúc sợ là dược hiệu vẫn hết.” Lâm mụ mụ nhỏ giọng .
Nhan Như Ngọc chuyện, chỉ yên lặng Du Uyển, nghĩ tới điều gì, hạ thấp giọng phân phó Lâm mụ mụ vài câu, Lâm mụ mụ con mắt sáng lên, tiến lên với Du Uyển: “Du cô nương, thấy cô nương với mấy hài tử hợp ý , cô nương nguyện ý theo chúng về phủ để chiếu cố mấy đứa bé ?”