Bạch Đường vui: “Làm ? Các ngươi nàng nhũ mẫu cho tiểu chủ tử nhà các ngươi? Nàng cũng sữa.”
Lâm mụ mụ Bạch Đường Du Uyển nhập phủ hạ nhân, vẻ mặt ôn hòa : “Tiểu chủ tử còn b.ú sữa, nhưng chúng vẫn coi Du cô nương là nhũ mẫu, tương lai chủ tử lớn lên cũng sẽ phụng dưỡng cho Du cô nương.”
Ở triều Đại Lịch, vị trí của nhũ mẫu cao hơn so với hạ nhân, phàm là các gia đình thế gia đều sẽ lo lắng cho cuộc sống về già của các nhũ mẫu.
Theo như Lâm mụ mụ , một thôn cô dựa việc bán thịt kho để sống, đời sẽ kiếm con đường nào hơn.
Huống chi bọn họ vốn sàng lọc nhũ mẫu nghiêm ngặt, nhưng thấy Du Uyển ân cứu mạng thể chiếu cố bọn trẻ, nên bọn họ mới phá lệ một .
Lâm mụ mụ vui vẻ : “Ở phương diện tiền lương hàng tháng, nhất định sẽ khiến Du cô nương hài lòng, tương lai khi thời cơ chín muồi còn thể giúp cô nương tìm một cuộc hôn nhân .”
Đại bộ phận nha đều đoạt lấy, chứ chi còn là nha hầu hạ tiểu chủ tử, ngay cả lão gia cửu phẩm cũng thể gả qua.
“Du cô nương thấy thế nào?” Lâm mụ mụ tính hỏi.
“Không lắm.” Du Uyển giội thẳng một gáo nước lạnh, nàng ưa thích mấy đứa bé là sai, nhưng kêu nàng hạ nhân của Nhan phủ, nàng .
Nụ mặt Lâm mụ mụ cứng đơ.
Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu Du cô nương ghét bỏ phận của nhũ mẫu thấp, nữ cho hài tử thì như thế nào?”
Nữ thể diện hơn nhũ mẫu nhiều, chí ít là hạ nhân, tiền lương cũng cao hơn.
Đây là cực hạn mà Nhan Như Ngọc thể cho Du Uyển, cũng thể nhường vị trí mẫu a.
Du Uyển lạnh lùng Nhan Như Ngọc một chút: “Nhan tiểu thư, từng qua câu đều chí hướng khác ? Không vì xuất nghèo mà bợ đỡ nhà các ngươi, ngươi bố trí cho công việc , đối với cũng đáng một đồng. Nếu ngươi thật sự cảm ơn , bằng vàng ròng bạc trắng, cũng nhiều, ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạch ngân, như thế nào? Cốt nhục của Yến thiếu chủ, dù cũng nên bắt đầu bằng cái giá .”
Nhan Như Ngọc nghẹn đến nên lời.
Vốn cho rằng nàng là tiểu thôn cô thông tình đạt lý, ai ngờ công phu sư tử ngoạm như .
Ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạch ngân, nàng còn hổ ? Có ?
Nếu như đáp ứng thì bản nàng lấy nhiều bạc như ?
nếu đáp ứng, thì rằng cốt nhục của Yến thiếu chủ cái giá ?
Du Uyển lạnh lùng : “Nhan tiểu thư là hào phóng ? Sẽ vì chút tiền như mà lấy ? Một câu nhũ mẫu, một câu nữ , coi bạc ở phủ tướng quân... nhiều đến mức xài hết a!”
Nhan Như Ngọc nôn máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-78.html.]
Lâm mụ mụ liếc nàng một cái, đây là ân nhân của tiểu chủ tử, tỉnh táo, nhất định tỉnh táo.
Nhan Như Ngọc hồi phục tâm tình, chịu nhục : “Là do đường đột, mong Du cô nương bỏ qua, cho thu hồi câu lúc , trời còn sớm, nên mang hài tử trở về, tạ lễ cùng với tiền thù lao sẽ sớm đưa tới trong tay Du cô nương.”
Du Uyển nàng vươn tay hướng đến mấy đứa bé giường, lông mày nhíu một cái.
lúc sảnh ngoài Bạch Ngọc lâu truyền đến động tĩnh lớn...
“Yến thiếu chủ đến—“
Nhan Như Ngọc vội rút tay về, cùng trong phòng xoay sang một hướng khác.
Yến Cửu Triêu sải bước đến.
Hắn là tính tình nóng lạnh, cực kì ít khi nào thấy nhanh như .
Vạn thúc suýt chút nữa theo kịp.
Yến Cửu Triêu phòng.
Mọi đều đồng loạt .
Đây là đầu tiên thấy Yến Cửu Triêu trong truyền thuyết, mặc áo choàng ngân hồ, hình thon dài, tóc đen như mực, mặt như ngọc, chợt tuy chút gầy gò nhưng nếu kỹ thì là eo rộng vai hẹp, mỹ đến cực hạn.
Hắn vượt qua ngưỡng cửa liền khiến cả phòng như sáng rực lên.
Bạch Đường líu lưỡi, khó trách thanh danh kém như , nhiều nữ nhân gả cho như tre già măng mọc, đúng là khuôn mặt lớn lên hại nước hại dân a...
Du Uyển cũng cảm thấy tuấn mỹ đến mức trái ý trời, nhưng nàng để ý chuyện , mà gương mặt giống như từng quen , dường như gặp qua ở đó.
Nhan Như Ngọc mới chế nhạo, lúc chỗ dựa của tới, kích động đến gương mặt đỏ lên, nàng phúc hành lễ: “Yến...”
Yến Cửu Triêu cũng mà qua mặt nàng .
Nhan Như Ngọc cứng đờ.
Yến Cửu Triêu tới giường.
Vạn thúc cũng chạy theo.
Hai chằm chằm hài tử ngủ say, trong đầu đều khó tránh cùng suy nghĩ, mũi nhỏ mắt nhỏ , quả thực là khuôn đúc của Yến Cửu Triêu, nếu sinh sẽ ai tin...
Yến Cửu Triệu lời ngọc thốt : “Mang .”