Yến Cửu Triêu mắc mưu, uy h.i.ế.p nếu dám liền cho ném ngoài.
Ba tiểu gia hỏa lập tức .
Vạn thúc cho rằng mấy đứa nhỏ sẽ chịu ăn cơm, ai ngờ chúng bắt đầu che bụng, bộ dạng giống như sắp nín ‘ngoài’.
Vạn thúc vội vàng đem nhà xí.
Ba tiểu bánh bao khi lên bô thì ôm bụng nữa, lông mày cũng nhăn, thảnh thảnh thơi thơi trời.
Lần bô là nửa canh giờ.
Vạn thúc hết cách.
Vẫn là hộ vệ của Yến thiếu chủ xách ba tiểu gia hỏa lên.
Nào hộ vệ mới xách lên, liền bủm một tiếng.
Xẹt xẹt... Đi ‘ngoài’ nhanh gọn lẹ.
...
“Không hổ là con của thiếu chủ a...” Vạn thúc múc canh sủi cảo, khuôn mặt tuyệt vọng .
Ba tiểu gia hỏa ầm ĩ một đêm, cho tới bây giờ cũng ăn uống gì.
Vạn thúc cũng dỗ một đêm, sắp chịu nổi.
Vạn thúc múc canh sủi cảo ba bát cơm trắng, múc lấy múc để, đầu gật lia lịa, cuối cùng gục xuống bàn ngủ .
Ba tiểu bánh bao thấy liền bò lên ghế, mở cửa sổ , ghé bên bệ cửa sổ mà xuống .
Du Uyển với Du Phong an vị ở bên , uống một tô canh sủi cảo khó mà nên lời.
Du Phong nàng một cái: “Huynh mua hai cái bánh hành.”
Nói xong liền lên .
Ba tiểu bánh bao leo xuống ghế, đến cái bàn bưng theo ba cái chén nhỏ, lanh lẹ xuống lầu.
Du Uyển kiên trì nuốt xuống canh sủi cảo, nghiêng đầu liền thấy ba tiểu gia hỏa khỏe mạnh kháu khỉnh.
A?
Đây là hài tử mà nàng cứu ở trấn Liên Hoa hôm qua ?
Cốt nhục của thiên kim Nhan gia với Yến thiếu chủ.
Bọn họ vẫn còn mặc trang phục mà nàng tự tay , chỉ quần là giống thôi.
Kỳ lạ, chúng ở đây?
Hơn nữa chúng đều... bưng một bát cơm phong phú.
Cái bàn quá cao, ba tiểu bánh bao nhón chân lên mới thể đem chén cơm của để lên bàn.
Để tới nên canh vẩy ngoài một chút.
Sau đó ba đẩy chén cơm đến mặt Du Uyển.
Du Uyển ba cái chén nhỏ đẩy đến mặt , bên trong mỗi chén đều đồ ăn phong phú, còn vây cá óng ánh trong suốt, thịt viên chắc nịch thấm đều nước sốt, măng mùa đông trơn mềm ngon miệng, cùng với nấm dại ninh nhừ như tan trong canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-86.html.]
Đây là chén cơm sơn hào hải vị đúng danh đúng nghĩa.
Canh giống như ninh bằng xương heo, tản một hương thơm nồng đậm, còn ít cốt tủy màu trắng sữa trong tô mì.
Du Uyển rõ ràng là đói bụng, mà cái bụng phản chủ bắt đầu kêu rột rột.
Lúc vẫn tới giờ cơm, bên trong cửa hàng khách nhân khác, chỉ chủ quán cùng với mẫu của đang yên lặng sủi cảo.
Hai mùi thơm như tự chủ mà qua phía bên .
Ba tiểu bánh bao đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ chỉ thấy bóng lưng, nhưng còn đồ ăn bàn...
Hai nuốt một ngụm nước bọt, cũng nhiều mà cúi đầu xuống tiếp tục sủi cảo.
Ba tiểu bánh bao vòng tay nhỏ đặt lên bàn, mở đôi mắt thật to mà Du Uyển.
Ánh mắt quá rõ ràng...
Cơm cơm, cho cho, mau ăn a.
Du Uyển ngây ngẩn cả .
“Các con là ai ?”
Ba hài tử đáng yêu nàng.
“Hôm qua các con tỉnh nửa đường, thấy đúng ?”
Vẫn khuôn mặt đáng yêu mà nàng.
Du Uyển cảm thấy tám chín phần là như .
Nhìn dáng vẻ lẽ mấy đứa nhỏ đến hai tuổi, nhưng chỉ cần gặp một là thể nhận , thật là bảo bảo thông minh.
Du Uyển bàn cơm mặt, thầm nghĩ, còn ơn tất báo nữa a.
Tại thể thông còn hiểu chuyện như , thật là tiểu hài tử đáng yêu chịu nổi mà.
Du Uyển vốn thích con nít, lúc nàng cảm giác như tâm của cũng hòa tan.
Ai thể ngờ đại tiểu thư Nhan gia đáng ghét như , thể sinh hài tử quá sức đáng yêu.
Thật trộm đem về nhà, bây giờ...
Du Uyển suy nghĩ tự nhiên xuất hiện trong đầu cho hoảng sợ, cũng run lên, bụng cũng quên réo!
Nàng nghĩ điên khùng gì , đây là hài tử của khác, của nàng, nàng đang nghĩ gì nữa?
Hít sâu một để lấy bình tĩnh, nàng ba đứa nhỏ : “Các con ngoài với ai? Người nhà các con qua đây ?”
Ba tiểu bánh bao lời nào.
Du Uyển dừng ánh mắt mặt ba đứa: “Các con ai là lão đại?”
Lần rốt cuộc cũng phản ứng, chúng đồng loạt leo xuống ghế, cả ba cùng bước lên.
Đứa nào cũng lão đại!
Du Uyển: “...”
Du Uyển hỏi cái gì, đành ở đây chờ nhà đến đón ba đứa.
Đột nhiên, ba tiếng gọi tên từ bụng của ba tiểu gia hỏa phát .