Nương Tử Là Thần Y - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:14:19
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chết tiệt!” Ngô Tam quơ lấy trường mâu, chạy đến chỗ doanh trướng của Du Thiệu Thanh.

Tiêu tướng quân xuất ra 2000 kỵ binh, từ giữa quân Hung Nô mở đường đánh ra.

Nhan Tùng Minh nhận được mệnh lệnh đi g.i.ế.c Hung Nô tử sĩ trong doanh địa.

Nhưng mà tử sĩ quỷ dị khó lường, Nhan Tùng Minh chạy đi bắt nửa ngày cũng chưa bắt được tên Hung Nô nào.

”Lão Đặng đầu! Lão Đặng đầu...” Nhan Tùng Minh vén chăn của một tên thiên phu trưởng do một tay hắn đề bạt, vừa vén lên thì thấy một khối tròn xoạt xoạt lăn xuống đất, Nhan Tùng Minh như rớt xuống hầm băng!

“Quy Đức Lang Tướng! Lưu Thiên phu trưởng bị giết!”

“Quy Đức Lang Tướng! Lục Bách phu trưởng bị giết!”

“Quy Đức Lang Tướng! Chu Thiên phu trưởng bị giết!”

“Quy Đức Lang Tướng...”

“Quy Đức Lang Tướng...”

Các phu trưởng đều bị giết, đội ngũ giống như rắn mất đầu khiến lòng người bàng hoàng.

Cuối cùng hắn bắt được mấu chốt, Nhan Tùng Minh nghĩ đến Du Thiệu Thanh: “Du Bách phu trưởng đâu?”

Một binh sĩ nói: “Đi kho lương!”

Nghe thấy tin tức Du Thiệu Thanh còn sống, Nhan Tùng Minh nhẹ nhàng thở ra.

“Đi gọi hắn tới đây! Kêu hắn giữ vững đại doanh!” Nhan Tùng Minh hoảng loạn nói, “Được rồi, để bản tướng tự mình đi!”

Nhan Tùng Minh đi đến kho lương thì nghe Du Thiệu Thanh đang hạ lệnh cho giội dầu hỏa.”

“Ngươi làm cái gì?” Nhan Tùng Minh lạnh lùng hỏi.

Du Thiệu Thanh nói: “Đốt lương thảo.”

Nhan Tùng Minh giận tím mặt: “Ngươi bị điên sao?! Đây là toàn bộ lương thảo, ngươi đốt thì chúng ta lấy gì ăn?”

Du Thiệu Thanh nghiêm mặt nói: “Không đốt thì chúng sẽ thành lương thảo của tộc Hung Nô! Bọn chúng đến đây là vì lương thảo, lương thực của chúng thiếu thốn, không giành được lương thảo của đại doanh Tây Bắc thì chúng chỉ có thể chờ c.h.ế.t thôi!”

“Vậy chúng ta cũng c.h.ế.t đói theo!”

Nhan Tùng Minh không cho đốt.

Tiêu tướng quân không có ở đây, hắn là người chỉ huy trực tiếp của đại doanh, quân lệnh của hắn là cao nhất: “Du Thiệu Thanh! Bản tướng hiện tại lệnh cho ngươi dẫn theo 500 tinh binh đi thanh lý toàn bộ tử sĩ trong đại doanh này! Nếu dám để một con cá lọt lưới, thì ngươi biết bổn phận của mình rồi đó!”

P/S: muốn tát cho thằng cha Nhan một tát ghê! Cha nào con nấy mà! –“–

Tiếp nhận 500 tinh binh, đây là nhiệm vụ chỉ có Thiên phu trưởng mới có tư cách nhận, Thiên phu trưởng trong doanh địa cũng không phải c.h.ế.t hết, vậy mà giờ phút này, Nhan Tùng Minh chỉ coi trọng Du Thiệu Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-97.html.]

Du Thiệu Thanh đành lĩnh mệnh đi.

Chốc sau trong doanh địa liền xuất hiện cái xác đầu tiên của Hung Nô tử sĩ.

Trong nháy mắt sau đó liền xuất hiện cái thứ hai, thứ ba...

Nguyên một đám tử sĩ có thủ pháp quỷ dị đều bị Du Thiệu Thanh thanh trừ.

Nhưng 500 tinh binh không phải không có thương vong, bọn họ hoàn toàn tương phản với những tử sĩ Hung Nô có võ nghệ cao cường, được huấn luyện nghiêm chỉnh, các tinh binh đơn độc đấu với chúng đều không phải là đối thủ, Nhan Tùng Minh chỉ lo vui mừng khi thấy t.h.i t.h.ể của tử sĩ bên địch ngã xuống mà không nhìn thấy địch ngã một thì bên mình ngã ba.

Du Thiệu Thanh g.i.ế.c đỏ cả mắt, một kiếm liền c.h.é.m được một đầu tử sĩ.

Máu b.ắ.n đầy người.

Tiêu tướng quân bị trọng thương được thủ hạ cõng trở về.

Mà cùng ông g.i.ế.c ra một đường m.á.u – 2000 kỵ binh không một ai sống sót.

Nguyên lại quân Hung Nô không chỉ có 5 vạn, đánh ra một đường về sau phát hiện ở hậu phương chúng có thêm 5 vạn đại quân.

2000 kỵ binh trước mặt 10 vạn đại quân hoàn toàn không có chút sát thương nào.

Tộc Hung Nô đánh vào doanh địa, đại doanh Tây Bắc tan rã, hơn hai vạn binh sĩ mà chỉ còn hơn một trăm người hộ tống Tiêu tướng quân trốn thoát.

Bọn họ trốn vào Tuyết Sơn, nơi được mệnh danh là tử địa, đây là nơi duy nhất không bị người Hung Nô trấn giữ, đi vào cũng c.h.ế.t nên chúng không có cử người trông coi ở đây.

Sau khi vào núi thì mọi người lại tách nhau ra.

Ngô Tam một mực đi theo Du Thiệu Thanh, cùng bọn họ đi còn có năm tân binh mới nhập doanh hơn một tháng.

Tân binh không phải thủ hạ của Du Thiệu Thanh, Bách phu trưởng của bọn họ đã hy sinh, vốn được Tiêu tướng quân điều động đến trông coi lương thảo, thế nhưng Tiêu tướng quân đi mất rồi, lương thảo cũng không thấy đâu.

Năm người đáng thương đi phía sau, họ sợ Du Thiệu Thanh đuổi bọn họ đi.

Du Thiệu Thanh dừng bước chân lại nói: “Phía trước có một cái sơn động, đi vào đó tránh một chút.”

Ngô Tam xung phong đi trước, trên người hắn cõng một cái bao lớn hì hục tiến vào hang.

“Lão Du!” Ngô Tam kiểm tra sơn động xong, vẫy tay với Du Thiệu Thanh.

Du Thiệu Thanh cất bước đi tới.

Tân binh đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo.

Sơn động coi như rộng rãi.

Ngô Tam mở túi đồ ra, lấy lương thảo cùng với hai mươi cái bánh màn thầu trắng bóng, năm cân mật trắng, năm cân gạo tẻ cộng thêm hai cái bình của Du Thiệu Thanh, hắn phải liều c.h.ế.t xông vào để lấy ra đó.

Nhìn thấy hai cái bình, hai mắt Du Thiệu Thanh sáng lên.

Loading...