Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 123
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:55:27
    Lượt xem: 0 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu tiên là Cố Diêm Vương, với công lao lật ngược tình thế, phong hầu bái tướng cũng quá đáng. Chàng thế tập Phụ Quốc Công, tự nhiên cần phong tước nữa. Mà quan tới Đại Lý Tự Khanh, nếu thăng nữa, chỉ chức Thừa tướng mới thể xứng đôi với .
Vấn đề ở đây.
Trương Nghĩa Ân giữ chức mà , ác hành rõ rành rành, gây ảnh hưởng quá tệ. Ngay cả việc khuyết chức Thừa tướng cũng trở thành một đề tài cực kỳ nhạy cảm, nhất thời thể nhắc tới.
Việc đây?
Có lén lút dò la ý của Cố Diêm Vương, chỉ nhận bốn chữ "xin theo Thánh ý".
Lời truyền đến tai quần thần, càng ai dám tùy tiện đề xuất, sợ chọc giận Thiếu đế.
Bởi , về việc phong thưởng cho Cố Diêm Vương, quần thần ăn ý, ai nấy đều im bặt nhắc tới.
Tuy nhiên, tránh vị , vị dù cũng cứng rắn mà tiến cử.
"Như lời cô nương , các ngươi thuộc về quân đội riêng của Tiên đế, bằng chứng ?"
Người hỏi câu là Hình Bộ Thượng Thư.
Có lẽ vì Diệp Loan Loan cạnh Cố Thanh Yến, khi Hình Bộ Thượng Thư hỏi chuyện, hiếm hoi nở một nụ . Sợ nha đầu nhỏ sợ hãi, đầu nào đó sẽ tìm gây sự.
Diệp Loan Loan từ bên hông móc một miếng ngọc bội, tay lật qua lật , "Cha đây là Tiên đế để cho ông . Miếng còn chắc hẳn ở hoàng thất tử ."
Đừng là quần thần trong điện .
Ngay cả bản nàng cũng ngờ, cha nàng là thủ lĩnh của một đội quân bí ẩn. Và con rồng lớn mà nàng từng tiện tay lấy chơi, cuối cùng cha nàng tiện tay nhặt về, lai lịch như .
Lễ Bộ Thượng Thư bước lên, cầm đôi ngọc bội rồng mà xem xét.
Chốc lát, ông dâng ngọc bội lên lòng bàn tay, cung kính bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, ngọc quả thật là vật tùy của Tiên đế năm xưa."
"Dâng lên."
Có hoạn quan nhanh chóng bước xuống bậc thềm bạch ngọc, cẩn thận nâng đôi ngọc bội rồng đưa đến long án.
Ánh mắt lướt qua Cố Thanh Yến với vẻ mặt bình thản, Hình Bộ Thượng Thư Diệp Loan Loan.
Xác minh phận chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo, một chuyện bàn tán khá nhiều, thể nhắc tới.
Hình Bộ Thượng Thư cân nhắc từng chữ, vô cùng cẩn trọng : "Các ngươi lập đại công vốn nên phong thưởng. tin đồn, đầy ba ngày khi loạn lạc bình định, hơn vạn tướng sĩ do Diệp cô nương dẫn đến, trong một đêm biến mất dấu vết."
"Không , chuyện đúng sự thật ?"
Nếu là giả thì thôi.
Nếu thật sự chuyện ...
Nói nhỏ là quân kỷ lỏng lẻo.
lớn, đó là coi thường triều đình! Không coi ai hoàng thượng!
Hình Bộ Thượng Thư khỏi đổ mồ hôi lạnh Diệp Loan Loan, khóe mắt liếc thấy Cố Thanh Yến cau mày. Gân xanh trán bỗng nhảy thót, mồ hôi lạnh thật sự lập tức trượt xuống trán Hình Bộ Thượng Thư.
Mẹ kiếp, loạn bình mà cục diện càng thêm hỗn loạn. Đây là chuyện gì chứ?!
Nếu Diêm Vương sống mà thật sự nhúng tay , đến lúc đó thì ai đến cũng thể vãn hồi !
Cố Thanh Yến những lời lẩm bẩm trong bụng Hình Bộ Thượng Thư, nhưng cũng hiểu nếu nhúng tay , chỉ cần sơ suất một chút, chuyện sẽ phản tác dụng, trở nên phức tạp hơn.
Bởi , tuy lường chuyện đang xảy , chỉ thể chờ thời. đến lúc cận kề, rốt cuộc vẫn khó che giấu vẻ lo lắng.
Lặng lẽ liếc lưng Diệp Loan Loan. Dương lão mặt mũi bình thản, hề lộ vẻ hoảng loạn.
Sự kiên nhẫn mất của Cố Thanh Yến dần trở .
Xem đoán sai, Diệp gia quả nhiên lường tình huống sẽ xảy ...
Cứ xem .
Nếu Dương lão ứng phó kịp, tự nhiên sẽ ngoài cuộc nữa.
Còn về việc chuyện sẽ diễn biến theo hướng nào, Cố Thanh Yến vẫn thể xác định. thể xác định một điều, tương lai của , gắn liền với cô gái nhỏ ...
Thế là đủ .
Những biến động khó lường quan trường, Diệp Loan Loan .
Không cảm thấy chủ đề nguy hiểm đến mức nào, nàng thành thật : " là chuyện đó."
Đám đại hồ tử ở , rằng trời cao hoàng đế xa mới là sảng khoái. Từng một giáp đêm hôm, trộn dân chúng khỏi thành.
Mấy vị sư phụ từng dạy nàng võ công thuở nhỏ, thì du ngoạn sơn xuyên. Trừ Dương lão , tất cả cũng từng tốp hai ba tiêu d.a.o rời .
Nếu tận mắt chứng kiến họ xung trận g.i.ế.c địch, Diệp Loan Loan cũng khó tin rằng các sư phụ võ học của nàng chỉ là bạn của cha nàng. Mà các kết nghĩa của nàng, càng là binh lính khoác vỏ bọc cướp bóc.
Mặc dù vẻ, họ thích lão ngư, một phương cướp hơn.
nghĩ đến cha nàng Diệp Thiên Dao, thà ở nhà bầu bạn với nương và , cũng lười động búa động đao. Diệp Loan Loan cảm thấy như cũng gì lạ.
Ngược , những quan viên phản ứng kỳ lạ.
Chính họ là đặt câu hỏi, giờ đây từng đều ngậm miệng, dám thở mạnh cũng là họ. Còn cái ông Hình Bộ Thượng Thư , cứ lén lút Cố Thanh Yến mãi.
Trên bậc thềm bạch ngọc, mũ miện.
Vẻ mặt Mộ Dung Kỳ khó đoán.
Khi cổng thành phá, Cố Thanh Yến với rằng đội quân mà Mộ Dung Hợi từng tìm kiếm tìm thấy, thể trở thành một kỳ binh. Chàng từng mừng rỡ như điên, coi đó là cứu tinh.
bây giờ...
Đội quân đến dấu vết, tăm , căn bản trong tầm kiểm soát.
Ngón trỏ lướt qua đôi ngọc bội rồng, Mộ Dung Kỳ từ từ khép lòng bàn tay . Kim khẩu mở, phá vỡ bầu khí tĩnh lặng và căng thẳng trong điện.
"Ngọc bội là thật, suất lĩnh quân bình loạn cũng là thật. Trẫm rõ ngọn ngành, thể chậm trễ."
Ánh mắt rơi xuống đại điện, siết chặt ngọc bội, cố gắng để ý đến bên cạnh Diệp Loan Loan, "Không các tướng sĩ hiện đóng quân ở ? Trẫm điều các vị về kinh, an hưởng thái bình."
Diệp Loan Loan ngẩng đầu.
Chưa kịp thấy long án, đầu nàng một bàn tay lớn nặng nhẹ ấn xuống.
Dương lão thu tay về, cúi mắt bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng. Năm xưa Tiên đế lời, thời thái bình chúng thần là dân, khi chiến tranh thì thành binh. Đất Cửu Châu rộng lớn, chúng thần đều thể an , quân doanh."
"Hoàng thượng thể tuất, chúng thần khắc cốt ghi tâm. Chỉ nguyện Lâm Khải hưng thịnh, để tạ ơn trời."
Sự biến đổi ở Trung Nguyên năm Hiền Trị thứ mười bảy, từng tin đồn về một đội quân "loạn thế xuất bình tắc thoái" (khi loạn thì xuất hiện, khi yên thì rút lui). Điều phù hợp với tình hình hiện tại.
Và lời của Dương lão còn ý nghĩa sâu xa.
Thái bình vi dân.
Đây là đặc quyền Tiên đế hứa, dù Mộ Dung Kỳ cao quý là hoàng đế, cũng thể vượt qua.
Chỉ nguyện Lâm Khải hưng thịnh, để tạ ơn trời.
Các tướng sĩ đều mong thiên hạ chiến tranh, bình yên vô sự dân thường.
Bất kể Mộ Dung Kỳ thật giả, đang ý đồ gì. Dương lão một phen xong, còn lập trường để thao túng binh lính trướng Diệp gia nữa.
Nếu dùng vũ lực...
Người sớm chạy mất tăm , tìm .
Còn về Diệp Loan Loan, lưng nàng một đội quân. Ai dám động đến nàng dù chỉ một sợi lông?
Nghĩ đến đây, tâm thần Cố Thanh Yến thả lỏng.
Lúc ánh mắt quần thần đều đổ dồn về Dương lão, qua cũng lộ liễu. Trong mắt ẩn chứa ý khâm phục.
Biết lo xa, tiến thoái chừng mực.
Không hổ là quân sư.
Mộ Dung Kỳ miếng ngọc bội trong tay, im lặng giây lát. Cuối cùng đành bất đắc dĩ nhượng bộ: "Nếu như , trẫm cũng tiện miễn cưỡng chư vị."
Lời chuyển, mang theo sự cố chấp cuối cùng : " Diệp cô nương trong lúc nguy nan truyền mật chỉ, ngày cung biến cũng công hộ giá. Trẫm nên ban thưởng. Diệp thị Loan Loan tiến lên phong!"
Nghe thấy tên , nhớ đến cảnh nhận phong hồi nãy, Diệp Loan Loan ngớ bước một bước, theo động tác vái chào.
Giọng Mộ Dung Kỳ vang vọng khắp Kim Loan Đại Điện, cho phép từ chối: "Diệp thị Loan Loan trung dũng thừa, lập nhiều kỳ công. Nay phong nàng Hoài Hóa Đại Tướng Quân."
Hoài Hóa Đại Tướng Quân, chính tam phẩm.
Có thể nắm giữ mười vạn binh mã.
Mặc dù từ khi Lâm Khải khai quốc đến nay, quả thật tiền lệ nữ tử quan. giữ chức võ tướng, là trọng chức như , Diệp Loan Loan là đầu tiên.
Quần thần ai kinh ngạc.
nếu ai kinh ngạc nhất, ai khác ngoài chính Diệp Loan Loan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-noi-son-da/chuong-123.html.]
"Tướng quân? Hay là Đại Tướng Quân?!"
Diệp Loan Loan nghiêng đầu, Cố Thanh Yến.
Mắt hạnh tròn xoe, môi hé mở.
Thật nàng là bảo vệ mà.
Chỉ là lúc đó Mộ Dung Kỳ cũng ở đó, nàng tiện tay giúp đỡ đỡ mấy quân phản loạn, thế là thành hộ giá ?
Một chiếc mũ quan đập xuống, Diệp Loan Loan lập tức cảm thấy đời đạt đến đỉnh cao.
Nàng, Nhị đương gia núi Mẫn Châu, sắp quan !
Sau khi Diệp Loan Loan phong tướng lâu, Cố Thanh Yến cũng bái Thừa tướng.
Nghe Thiếu đế ba bí mật nhắc đến, bảy ngày kiên trì thuyết phục, thậm chí vi hành đến Phủ Phụ Quốc Công, cuối cùng mới thuyết phục Cố Thanh Yến.
Trong triều ngoài nội, nhất thời ca tụng thành giai thoại quân thần.
Mấy ngày trôi qua, đến ngày Trương Nghĩa Ân hành quyết.
Tề Uyển Nhi vận đạo bào, lưng vác cầm, tay cầm phất trần, tại pháp trường quan sát cuộc hành hình. Nàng trộn đám đông, nhưng phong thái cùng y phục vô cùng xuất chúng, khiến bao ánh mắt ngoái . Ban đầu ít ngạc nhiên, nghĩ xuất gia đến chốn .
Sau , cảnh tượng nghịch thần Trương Nghĩa Ân lăng trì xẻo thịt quá đỗi m.á.u tanh, dân chúng vây xem đều cúi đầu che mắt. Có bèn phát hiện đạo cô mắt hề chớp, chứng kiến bộ màn cực hình, cho đến khi Trương Nghĩa Ân cùng quyến đầu rơi xuống đất, nàng mới tiêu sái rời .
Thế là trong phố phường, dần dần lưu truyền câu chuyện "Thiên kim sa cơ hóa đạo cô, gian tướng diệt mối thù báo".
Những điều Tề Uyển Nhi chẳng hề , dù , nàng cũng sẽ để tâm.
Rời khỏi pháp trường, nàng đến bãi tha ma ngoại ô.
Trong đó một ngôi mộ, bia mộ bất kỳ dòng chữ nào. Chỉ là một nấm mồ nhỏ chẳng mấy ai để ý. Tề Uyển Nhi tháo cầm xuống, tựa bên cạnh, gảy đàn tấu khúc.
Một khúc nhạc kết thúc, nàng nghiêng mắt nấm mồ.
"Trương Cát c.h.ế.t."
"Trương Nghĩa Ân lăng trì xẻo thịt, tru di cửu tộc."
"Mộ Dung Hợi, thù của báo."
Không ai đáp .
Tề Uyển Nhi nghĩ, nếu Mộ Dung Hợi còn sống, giờ y nhất định sẽ lớn kiêng nể gì, vì nàng mà vui mừng. Cũng sẽ cau mày giận dỗi, vì do y tay mà bất mãn.
Đáng tiếc, y c.h.ế.t.
"Ta sớm , bảo ngươi tin Cố Thanh Yến, ngươi . Cứ cố tìm đường c.h.ế.t, đời kẻ ngu xuẩn như ngươi."
Ngu đến nỗi dù nàng cho y quán là để lợi dụng y báo thù, y vẫn cứ đến. Ngu đến nỗi rõ ràng miệng thì thích nàng, thể cùng kẻ ái mộ nàng là Hà Lục trò chuyện vui vẻ.
cũng chính là kẻ ngu xuẩn ghen tuông bừa bãi , khi tạo phản cẩn thận tách nàng và Hà Lục , còn phó thác nàng cho Hà Lục.
Sắp xếp cầm vác lên lưng, Tề Uyển Nhi liếc nấm mồ, "Đi thôi. Có lẽ trong một thời gian dài, sẽ đến thăm ngươi nữa."
Những đóa hoa dại nấm mồ lay động theo gió, tựa hồ tiễn biệt, như lưu luyến.
Sau , Bạch Vân Quan đóng cửa.
Từ đó còn thấy tiếng đàn.
Tương truyền bên trong một nữ quan chủ, ngày ngày chỉ vì một mà siêu độ.
Thoáng chốc đến mùa hoa đào nở rộ khắp chốn.
Sơn Trung Tự.
Kể từ khi chân tướng về cái c.h.ế.t của Hiếu Nhân Thái tử phơi bày, Mộ Dung Kỳ truy phong thụy hiệu cho y là Văn Hòa Thiện Thuần Hiếu Nhân Thái tử, gia phong Thuần Thái phi Cung Hiền Hoàng Thái hậu, hầu hạ như ruột.
Cung Hiền Hoàng Thái hậu vẫn để cung nhân tùy tùng đợi ngoài tiểu viện, một tiến nhà thắp hương.
Chỉ là bên trong .
La Sát Giáp cùng hai vị khác, đồng loạt hành lễ với nàng.
Cung Hiền Hoàng Thái hậu kinh ngạc, "Các ngươi ..."
Bên ngoài đều đồn rằng La Sát Vệ tiêu diệt hang ổ Bất Tử Dược Nhân, một ai sống sót.
La Sát Giáp hiểu ý , giải thích, "Là tin tức giả do Cố đại nhân tung bên ngoài. Ba chúng vẫn còn sống."
Khi đó họ thương khá nặng, trúng độc khói, nghĩ thể sống sót. Nhờ Cố Thanh Yến mời thần y đến, kéo họ từ Quỷ Môn quan trở về. Mấy ngày vết thương gần như lành, Cố Thanh Yến mới báo cho họ đời còn La Sát Vệ, từ nay về , họ là tự do.
Giữa trời đất bao la, ba La Sát Giáp về . Bèn đến đây tế bái Tiên Thái tử . Không ngờ gặp Cung Hiền Hoàng Thái hậu.
"Chúng nguyện theo phò Hoàng Thái hậu, xin thành ."
Cung Hiền Hoàng Thái hậu lắc đầu từ chối, "Những năm qua các ngươi vì Triệt nhi, vì Lâm Khải mà đủ nhiều ."
"Ai gia già, các ngươi còn trẻ. Chẳng cần bó buộc ở Đế đô, thiên hạ rộng lớn lắm. Cứ khắp nơi xem xét, ắt sẽ tìm thấy chốn về của ."
"Đừng phụ tấm lòng khổ sở của đứa trẻ Thanh Yến ."
Nắng xuân tươi .
Nữ nương kiều diễm.
là thời điểm để du xuân.
Một cỗ xe ngựa chậm rãi lướt qua từ ngoại ô.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Loan Loan thấy tiếng đùa giỡn bên ngoài, bèn đẩy nửa cánh cửa sổ. Chỉ thấy bãi cỏ xa, mấy bóng xinh như tranh đang chạy nhảy, hóa là thả diều.
Ngẩng đầu những chiếc diều đủ màu sắc , nàng bỗng bật .
Má lúm đồng tiền, hàng mi dài, đáng yêu vô cùng.
"Loan Loan đang gì ?"
Cố Thanh Yến liếc ngoài cửa sổ, chẳng thấy điều gì đáng .
Diệp Loan Loan nhận lấy quả khô bóc vỏ, bỏ một viên miệng. Cười lắc đầu.
Nàng mới cho , nàng đang nhớ chuyện năm ngoái ở Sơn Trung Tự, thả diều mà đột nhiên bù lu bù loa. Khi đó quá sợ Cố Diên Chi Tề Uyển Nhi cướp mất, nàng to như một đứa trẻ, chẳng màng chút thể diện nào.
Bây giờ nghĩ , khỏi thấy buồn . nếu thật sự bảo nàng , cũng tiện mở lời.
nghĩ đến đây, Diệp Loan Loan tò mò một chuyện khác...
"Cố Diên Chi, bắt đầu thích từ khi nào ?"
Cố Thanh Yến nàng một cái, lập tức trả lời. Hắn lấy khăn lụa, cúi đầu chậm rãi lau lòng bàn tay, tựa như đang suy nghĩ câu hỏi của nàng. Một lát , mới ngẩng mắt , "...Loan Loan, nàng hỏi khó ."
"Mỗi khoảnh khắc nhớ , đều là tâm tình thích nàng."
"Hoặc lẽ, là lấy tâm tình thích nàng mà hồi ức."
"Thế nên bây giờ cũng phân biệt , rốt cuộc là từ khoảnh khắc nào bắt đầu thích nàng."
Diệp Loan Loan ngờ nhận câu trả lời như , đặc biệt là còn mang vẻ mặt hối .
"Cố Diên Chi thật là..."
Liếc một cái, Diệp Loan Loan xoay đầu, mặt hướng ngoài cửa sổ.
Thật là, càng ngày càng lời dễ .
Không thấy khóe miệng nàng cong lên ngừng, Cố Thanh Yến còn tưởng tiểu cô nương vui. Hắn nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, dịu giọng , "Là . Loan Loan nàng trong đời , vẫn luôn là đặc biệt. Ngay từ đầu . Đừng vui."
Lần nụ của Diệp Loan Loan, hận thể nở đến tận mang tai. Nàng nhịn sờ sờ dái tai, nóng hổi, nhất định là đỏ.
Thế nhưng còn học theo nàng, đáng thương mà kéo kéo tay áo.
Thảo nào đây Cố Diên Chi luôn chiều theo nàng. Động tác nhỏ , sát thương quá lớn.
"Ai !"
Diệp Loan Loan giả vờ dữ dằn đầu , "Chính cũng ."
Lần , Cố Thanh Yến rõ dái tai nàng đỏ rực như nhỏ máu.
Thì tiểu cô nương là đang thẹn thùng.
Ngược còn dễ thẹn thùng hơn . Cố Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, nhịn trêu chọc nàng, bèn chắp tay vái chào , "Phải , tiểu sinh đều theo phu nhân."
Lời mang theo ý , Diệp Loan Loan lập tức cảm thấy mặt càng nóng hơn. Nàng bịt tai trộm chuông mà ôm lấy hai má, bám cửa sổ thổi gió, dám đáp nữa.
Cá, cái gì mà phu nhân.
Mới khỏi thành, con đường cầu còn xa lắm đây.
