Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 125
    Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:55:29
    Lượt xem: 1 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không nỡ để nàng đợi
Tráng hán cao tám thước vùi mặt cổ nàng, hung tợn la.
Quan Trăn Trăn buồn , thấy xót xa.
Kéo nhẹ tai , nàng mắng yêu, "Tuổi tác lớn , lóc như thấy hổ ?"
Người bình thường , hẳn dừng đúng lúc. Diệp Thiên Dao thì . Đắm chìm trong nỗi buồn con gái xuất giá, giờ còn vợ chê già. Hắn lắc mạnh đầu, lập tức càng dữ dội hơn. Khuyên thế nào cũng ngừng.
Khóc đến nỗi cổ Quan Trăn Trăn ướt đẫm. Không phân biệt là nước mắt nước mũi.
"Diệp, Thiên, Dao, đủ ! Ta vất vả chọn y phục hai canh giờ, mà dám bẩn..."
Lời cay nghiệt còn dứt, Diệp Thiên Dao ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nàng u uất , "...Trong lòng Trăn Trăn, hóa còn bằng một bộ y phục."
Quan Trăn Trăn, "..."
Lão nam nhân còn lý lẽ thì quả thực chẳng chuyện gì của nữ nhân nữa.
"Chàng cứ việc . Sau con trai nháo, hãy nghĩ đến lúc . Giống đến nhường nào."
Quan Trăn Trăn ấn đầu trở cổ , xoa xoa thái dương. Nàng nhanh chóng nghĩ xem, lát nữa dự tiệc cưới thì nên bộ y phục nào cho thích hợp.
Hôn lễ của Thừa tướng và Hoài Hóa Đại tướng quân, quy mô tự nhiên cần . Bên ngoài phủ, tiệc rượu liên miên chiếm trọn ba con phố, tổng cộng tám mươi bàn.
Trong phủ càng thêm náo nhiệt phi thường.
Nam viện chén chú chén , Bắc viện hò reo ca hát. Giữa chừng những kẻ say rượu nhà xí, khách Nam viện nhầm Bắc viện, thì cũng là khách Bắc viện giữa đường em gọi bạn bè kéo về Nam viện.
Cuối cùng, đám con cháu quan do Cố Bình cầm đầu, và các giang hồ nhân sĩ do Dương Uy cầm đầu, đội lốt đủ kiểu, hòa thành một nồi cháo. Gặp ai cũng là , nâng ly chúc mừng.
Lúc đó, trong tân phòng.
Rèm lụa đỏ rủ xuống, nến cưới lung linh.
Cố Thanh Yến cho bà mai và các tỳ nữ lui , bước về phía Diệp Loan Loan.
"Sao về nhanh ? Bọn họ ít nhất đợi hai canh giờ lận."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Không ngoài, tiểu cô nương trở nên thoải mái hơn. Hai tay đặt ở mép giường, ung dung lắc nhẹ đôi chân.
Trong mắt Cố Thanh Yến hiện lên ý , gương mặt thanh tú dần trở nên ôn hòa.
"Bởi vì tân nương của đang ở đây mà."
Chỉ còn cách nàng hai bước, dừng . Hơi nghiêng về phía , cúi đầu thì thầm, "Muốn sớm gặp nàng, cũng nỡ để nàng đợi."
Hơi thở ấm áp, phả thẳng mặt nàng.
Khiến Diệp Loan Loan mặt đỏ tai nóng.
nàng còn là nàng của một năm .
"Lừa . Chàng đến đây mà còn vén khăn che đầu."
Diệp Loan Loan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thổi một .
Khăn che đầu màu đỏ tươi bay nhẹ một góc.
Cằm tiểu cô nương nhọn hoắt, môi mọng đỏ tươi.
Trong mắt Cố Thanh Yến lóe lên một tia tối, quả quyết đưa tay vòng gáy nàng.
Rồi cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, tròn xoe đang chu .
Diệp Loan Loan đôi mắt hạnh khẽ mở to: "...Ưm...ưm ưm?!"
Ai cho hôn chứ, là bảo vén khăn che đầu, vén khăn che đầu !
Khăn che đầu vẫn rơi xuống.
vì tư thế của hai , nó chỉ che một phần ba khuôn mặt Diệp Loan Loan. Dải tua rua từ chiếc trâm cài trượt khỏi sống mũi thanh tú của nàng, chen chúc với dải tua rua vàng bên tai.
Mắt Diệp Loan Loan che, xúc giác và thính giác càng thêm nhạy bén.
Môi mỏng, cũng nóng bỏng. Giữa lúc môi cọ xát, thở của , bàn tay của đều nóng rực lên. Cả nhiệt liệt và bồn chồn. Hoàn giống với tính cách của .
Rất nhanh Diệp Loan Loan hôn đến mơ màng, bàn tay nhỏ bé vô thức vòng lấy đầu .
Sự đáp vô ý thức của nàng khiến hai càng thêm mật. Cố Thanh Yến buông tay đang giữ gáy nàng, nâng mặt nàng lên sâu thêm nụ hôn, ánh mắt càng thêm nồng nàn, u tối.
Thế nhưng, tia lý trí cuối cùng nhắc nhở rằng, đến lúc, nên dừng .
Thật là mạng mà.
Cắn nhẹ môi của tiểu cô nương, Cố Thanh Yến buông cái kẻ gây tội .
Khăn che đầu màu đỏ tươi chỉ còn dải tua rua vắt trán nàng, lơ lửng như rơi. Giữa trán nàng điểm hoa điền hình hoa mai, lúc ánh mắt mơ màng, vô cùng quyến rũ.
Cố Thanh Yến dám thêm, vội vàng kéo khăn che đầu xuống cho tiểu cô nương.
Giọng khàn khàn, "Ta lấy ngọc như ý để vén khăn che đầu. Nàng ngoan một chút."
Vừa mới hồn, khăn che đầu đỏ tươi che kín mít Diệp Loan Loan, "...???"
Rốt cuộc là ai ngoan chứ.
Cố Diên Chi, còn là Cố Diên Chi của một năm nữa .
Càng ngày càng xa.
Đợi Cố Thanh Yến lấy ngọc như ý đến vén chiếc khăn che đầu đỏ tươi lên, liền thấy tiểu cô nương đang hậm hực .
Đôi môi ướt át sưng đỏ.
Ánh mắt chột dời , thần sắc Cố Thanh Yến càng thêm dịu dàng, "Đã bảo nhà bếp bánh trứng muối giòn, bánh bao nhân trứng cua, và chè bách hợp ngân nhĩ. Bận rộn cả ngày , Loan Loan hãy ăn chút gì . Ăn xong giận ?"
Đôi má phồng lên lập tức xẹp xuống.
Bánh trứng muối giòn...
Bánh bao nhân trứng cua...
Nàng siêu thích đó.
Diệp Loan Loan sờ sờ cái bụng đói cồn cào, ánh mắt vô thức bay về phía bàn tròn.
Cố Thanh Yến thấy , khóe môi khẽ cong lên, nhanh đè xuống. Thăm dò nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn sơn móng đỏ của nàng trong lòng bàn tay, "Bánh trứng muối để lâu sẽ ngon. Chúng qua đó . Được ?"
Mày mắt ôn nhu dịu dàng.
Diệp Loan Loan cúi đầu, lặng lẽ gãi nhẹ lòng bàn tay .
Nàng ăn bánh trứng muối giòn rụm.
Tạm thời tha thứ cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-noi-son-da/chuong-125.html.]
Cố Thanh Yến khi cửa sai tỳ nữ dọn hết các món lạnh . Lúc bàn chỉ còn bình rượu và hộp thức ăn mang đến.
Nắm tay tiểu cô nương xuống bàn, lượt bày các món ăn . Ngoài ba món kể, còn mấy món khác, đều là những món tiểu cô nương thường ngày yêu thích. Đầy ắp cả bàn tròn.
Diệp Loan Loan tràn ngập niềm hân hoan bất ngờ. Nỗi khó chịu nhỏ nhặt cuối cùng cũng tan biến trong chốc lát, nàng vui vẻ mật với , ăn bình luận món nào ngon hơn.
Khi tiếp đãi khách khứa, Cố Thanh Yến chỉ động đũa vài ba , cũng quá đói, chỉ đơn thuần ăn cùng nàng.
Khi gần no bụng, Diệp Loan Loan mới chậm chạp nhận điều . Nàng bàn ăn quét sạch, nghĩ đến việc luyên thuyên về đủ món ngon mà vẫn kiên nhẫn lắng .
Lương tâm chợt nhói đau.
So với sự ân cần tỉ mỉ của , nàng quả thực quá qua loa, quá quan tâm đến !
Diệp Loan Loan đặt miếng bánh trứng muối giòn tan xuống, ngọt ngào: “Cố Diên Chi, hôm nay đội ngũ đón dâu vòng gần nửa hoàng thành. Chàng cưỡi ngựa mệt ?”
Đội ngũ đón dâu khi về chỉ qua hai con phố. Lúc đó nàng trong kiệu hoa, xung quanh huyên náo, vô cùng ồn ào. Thỉnh thoảng còn những đứa trẻ nghịch ngợm chạy qua chạy quanh kiệu hoa, cả đoạn đường xóc nảy, khiến nàng lúc đó cảm thấy vô cùng tệ.
Đông đúc như , tân lang quan cưỡi ngựa khắp nửa hoàng thành…
“Không mệt.”
Chàng mang đến cho nàng điều nhất.
Sao thể cảm thấy mệt.
Cố Thanh Yến lắc đầu, ánh mắt sang mang theo chút ngạc nhiên, dường như ngờ nàng quan tâm .
Lương tâm Diệp Loan Loan càng thêm đau nhói.
Chắc chắn là bình thường nàng thể hiện quá tệ !
Phải “gửi gắm sự ấm áp”.
Nhất định “gửi gắm sự ấm áp”!
Bưng chiếc ghế tròn cạnh , Diệp Loan Loan đầy quan tâm, lời lẽ chân thành : “Thân thể yếu như , ngàn vạn thể gắng gượng. Cưỡi ngựa mệt. Còn nữa, m.ô.n.g cũng sẽ đau. Tối nay cứ sấp mà ngủ. Ngày mai sẽ tìm La thúc xem bệnh cho , bôi chút t.h.u.ố.c sẽ mau khỏi hơn.”
Thân thể yếu…
Tối nay sấp ngủ…
Ngày mai xem bệnh bôi thuốc…
là sắp xếp đấy, rõ ràng rành mạch.
Hình như nàng còn quyết định sẽ bắt theo.
Nếu thì giới bát quái kinh đô sẽ đưa những dòng tiêu đề như “Nữ tướng quân bá đạo cưỡng bức”, “Tể tướng nghi mắc bệnh hiểm nghèo” để cho nàng tay!
Cố Thanh Yến nghiến răng, tức giận đến bật : “Nói nhiều như , Loan Loan nhất định khát nước . Chúng uống giao bôi tửu . Chuyện gì thì lát nữa hẵng tiếp.”
Chàng xách bình rượu lên rót đầy chén.
Diệp Loan Loan đầu uống giao bôi tửu, nhận chén rượu trong tay, hăm hở thử, vô cùng hợp tác.
“Nàng , khi vén khăn voan đỏ, uống giao bôi tửu xong. Tiếp theo nên gì ?”
Cố Thanh Yến đặt chén rượu rỗng xuống, dậy phủi phủi tay áo, cúi mắt nàng.
Đầu đội vương miện ngọc trắng hồng mã não, vận hỉ phục vân mây đỏ thẫm. Chàng cạnh ánh nến, hàng lông mày nhếch, khóe môi ẩn hiện nụ , dung nhan như ngọc thêm vài phần mị hoặc. Vô hình trung toát vẻ quyến rũ c.h.ế.t .
Chính cái gọi là ấm no sinh dâm dục, đèn khuya ngắm mỹ nhân.
Diệp Loan Loan chiếm trọn cả hai.
Lúc đối mắt với , hai hàng mi tựa cánh quạt nhỏ run rẩy ngừng, nàng run rẩy tấm lòng bé nhỏ ngốc nghếch lắc đầu. Tua vàng lướt qua vành tai ửng hồng của nàng.
Tóc đen da tuyết, mày mắt như tranh vẽ.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn đó, mặt hồng má đào, e thẹn ngại ngùng, chỗ nào kiều diễm động lòng . Cố Thanh Yến cúi , chợt ôm ngang eo nàng lên.
Hơi thở nóng bỏng phả vành tai nàng, tựa hồ nghiến răng nghiến lợi, như thể thể chịu đựng thêm mà hung hăng : “Sớm nên thịt nàng mới !”
Đột nhiên lơ lửng.
Diệp Loan Loan cũng hoảng hốt, hai tay nhanh chóng vòng gáy , kích động kinh ngạc : “Chàng ôm ? Cố Diên Chi, đây là đầu tiên ôm đó. Thì ôm !”
Tốt quá .
Nàng hâm mộ cái trò tung lên cao vẫn còn cơ hội thực hiện.
Thấy tiểu cô nương chệch trọng tâm, hiểu ý . Cố Thanh Yến cũng nhiều thêm.
Dù thì loại chuyện , là đủ .
“Không đầu tiên,” sải bước tới cạnh giường, hôn nhẹ lên mái tóc nàng như thể nàng là bảo vật trân quý, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, “nhưng là vui vẻ nhất.”
Sao đầu tiên.
Diệp Loan Loan thấy lời chút kỳ lạ, đang định hỏi. Vừa vặn chạm ánh mắt khi tháo móc cài bằng vàng.
Áo cưới đỏ rực như lửa, tóc xanh mượt mà như thác đổ.
Tiểu cô nương chăn cưới đỏ thẫm, đôi mắt hạnh trong veo như lưu ly thẳng .
Yết hầu Cố Thanh Yến khẽ nuốt xuống, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.
Màn giường buông xuống, từng bước gần nàng, ánh mắt đen láy phát sáng. Trực giác mách bảo Diệp Loan Loan rằng điều nguy hiểm, nhưng nàng hiểu Cố Diên Chi khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nàng bản năng dậy: “Cố Diên…”
Hơi thở nóng rực thoắt cái đến.
Cố Thanh Yến một tay ôm lấy tiểu cô nương, cúi chặn lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng.
Hắn hôn dữ dội.
Vừa mạnh mẽ gấp gáp.
Tựa như nghiền nát đóa hoa.
Bàn tay nóng bỏng siết chặt gáy nàng, c.ắ.n mở cánh môi kiều diễm, thẳng tiến sâu , như công thành chiếm đất.
Ngày hôm nay, nhất định sẽ cho nàng yếu ớt .
Môi răng quấn quýt, tóc tai giao hòa.
Hai dần ngả xuống giường.
Chẳng mấy chốc, từng kiện xiêm y ném khỏi màn đỏ.
Xen lẫn tiếng nức nở và thì thầm.
“Khóc gì chứ? Chẳng nàng bảo sấp ngủ ?”
“ cũng bảo đè… ưm… đè … ưm…”
