Khóe miệng Tần Minh Giác lộ  một nụ  trào phúng, nhưng  mặt  tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ: “Hóa  là  , đúng là  chúng  tốn công thật.”
Vệ sĩ dị năng cúi đầu thấp hơn nữa, : “Đại nhân vất vả .”
Tần Minh Giác gật đầu, : “Ta  gặp lão gia tử.”
Hai vị vệ sĩ vội vàng gật đầu, tránh đường cho   .
Trong đại sảnh, lão giả đang nổi trận lôi đình,  đất là một đống đồ đạc vỡ nát.
Tần Minh Giác mặt  đổi sắc bước .
Lão giả thấy , đưa tay day day trán, ngừng  động tác, : “Minh Giác, về  .”
Tần Minh Giác: “Vâng, thưa đại nhân.”
Lão giả hỏi: “Chuyện xử lý thế nào ?”
Tần Minh Giác: “Ta   Ma Mị  một về   khi bọn họ đến nơi. Bọn họ chỉ nghĩ rằng dị năng giả ban đầu   nhầm cấp bậc của Ma Mị, chứ  phát hiện  điều gì bất thường. Hiện tại   thôi miên và phong ấn Ma Mị  một , sẽ  ai phát hiện .”
Lão giả thở phào một , khen ngợi: “Ngươi   lắm,  ngươi ở đây  mới yên tâm.”
Tần Minh Giác: “Đó là việc  nên , thưa đại nhân.”
Lão giả    ,  nghĩ đến bộ dạng c.h.ế.t cũng  nhận tội của tên vệ sĩ lúc nãy,  khỏi tức giận : “Bọn chúng  một lũ ăn hại! Vô Cương nuôi chúng,  bảo  canh một con Ma Mị   khả năng phản kháng mà cũng để nó trốn thoát! Nếu   ngươi kịp thời đuổi tới mang nó về,   chúng   tổn thất nặng nề!”
Tần Minh Giác cũng lắc đầu theo, : “ là  đáng trọng dụng.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Sau đó,  như chợt nhớ  điều gì, : “Ngoài việc Ma Mị  một đột nhiên rời khỏi phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm còn mất thẻ mã hóa của nó và một cuốn sổ ghi chép thí nghiệm ban đầu. Lúc  mang Ma Mị về cũng  tìm thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/o-mat-the-tro-thanh-cam-ly-hinh-nguoi/chuong-241.html.]
Sắc mặt lão giả lập tức trở nên âm trầm đáng sợ.
Hắn lạnh giọng : “Xem    chỉ canh gác thất trách, mà còn  phản bội Vô Cương!”
Tần Minh Giác: “Chỉ bằng một    thể   chuyện lớn như , hoặc là cuốn sổ thí nghiệm vẫn còn trong nội bộ Vô Cương, hoặc là Vô Cương vẫn còn nội ứng.”
Lão giả: “Điều tra! Kẻ nào phản bội Vô Cương,  tuyệt đối sẽ  tha.”
Khóe miệng Tần Minh Giác khẽ nhếch lên một cách khó nhận , : “Vâng.”
Hắn nhấc chân định rời , nhưng  như nhớ  điều gì, do dự hỏi: “Thưa đại nhân,   thể mạn phép hỏi một chút, cuốn sổ đó rốt cuộc  gì mà  quan trọng như ?”
Lão giả  , im lặng hồi lâu  : “Minh Giác, đó là tâm huyết nửa đời nghiên cứu của  và gia gia ngươi, là viên đá nền tảng ban đầu của Vô Cương chúng .”
“Ngươi  trưởng thành,   ngươi kế thừa y bát của gia gia ngươi, những chuyện  cũng nên  cho ngươi .”
Hắn bước xuống, trong ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Tần Minh Giác,  hỏi: “Ngươi   lai lịch của Ma Mị  một ?”
Tần Minh Giác dừng một chút, : “Ta  gia gia  qua, Ma Mị  một  chúng  tìm thấy từ  lâu  tận thế.”
Lão giả , : “ , tận thế bắt đầu từ mười năm , còn  và gia gia ngươi   con Ma Mị  một  là từ 18 năm .”
Hắn lướt qua Tần Minh Giác, chắp tay  lưng, : “Thời đại   nên gọi là tận thế, mà nên gọi là ‘Sáng Sớm’. Nhân loại đang chào đón một cuộc tiến hóa mạnh mẽ nhất từ  đến nay, và tiến hóa tất nhiên   hy sinh. Những kẻ ngu  gọi thời đại  là tận thế, nhưng  của tương lai sẽ gọi nó là ‘Sáng Sớm’, và chúng , chính là ánh bình minh của Sáng Sớm.”
Giọng  mang một sự cuồng nhiệt bất chấp tất cả: “Và Ma Mị  một, chính là kẻ mở  Sáng Sớm ! Từ   nó, chúng    thấy một thế giới mà  đây  từng tiếp xúc! Một thế giới hoa lệ, hùng mạnh! Chúng   mất tám năm để chạm tới thế giới đó, và cuối cùng  thực hiện  sự dung hợp giữa thế giới đó và thế giới của chúng !”
Hắn   , vỗ vai Tần Minh Giác, : “Minh Giác, Ma Mị  một chính là kẻ mở  thời đại , nó mang đến sự biến đổi vĩ đại! Sự tiến hóa vĩ đại! Còn những kẻ hy sinh trong quá trình tiến hóa, vốn dĩ chúng nên  thời đại ruồng bỏ! Vì ,   tận thế nào cả,  của tương lai sẽ  ơn thời đại Sáng Sớm !”