Cô  mở mắt, đập  mắt là một khuôn mặt tang thương. Chủ nhân của khuôn mặt  thấy cô tỉnh ,  lùi về phía  một chút. Vụ Trà  rõ...  đỉnh đầu    một biểu tượng thanh m.á.u chỉ  trong game, thanh m.á.u  đầy,   một nửa.
Ê? Cái  là gì?
Vụ Trà theo bản năng dừng ánh mắt ở biểu tượng thanh m.á.u đó,  hai giây,  biểu tượng thanh m.á.u hiện  một hàng chữ khác.
ID:???
Cấp độ:???
Máu:??? /???
Thiên phú đặc biệt: Không
Kỹ năng:???
(Cấp độ quá thấp,  thể kiểm tra)
Vụ Trà: "..."
Nếu  xuyên   xác game của , thì việc   thứ hiện  theo góc  của game cô cũng  lấy  lạ.  một loạt dấu hỏi  là ?
Thôi , dù  cô cũng chỉ là LV1 mà thôi :)
Vụ Trà chớp chớp mắt, hàng chữ nhỏ đó biến mất,  chớp chớp mắt, biểu tượng thanh m.á.u  đầu  khác cũng  còn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Sau đó cô mới  thấy,   cô  chằm chằm  đỉnh đầu đang gọi cô.
"...Cô nương, cô nương?"
Vụ Trà  hồn, vội vàng dời tầm mắt, đáp : "A?   thấy, xin ,  nãy  thất thần."
Các thành viên và đội trưởng của Đội Hỏa Minh  , đội trưởng còn theo bản năng sờ sờ đỉnh đầu .
Một lát ,   buông tay xuống, hỏi : "Cô nương, cô tên gì?"
Vụ Trà: " tên Vụ Trà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/o-mat-the-tro-thanh-cam-ly-hinh-nguoi/chuong-7.html.]
Đội trưởng khẽ , cũng  hỏi cô tại   tỉnh   thất thần  hiểu nổi, chỉ hỏi cô: "Vụ Trà tiểu thư, cô  tỉnh dậy, còn  gì  khỏe ?"
Vụ Trà ngẩng đầu    một cái, thấy  sự dò xét sâu trong đáy mắt  .
Vụ Trà cũng  lấy  lạ, nếu đổi  là cô gặp một cô gái như  nửa đường, cũng sẽ kiêng kị và tò mò. Cô rũ mắt xuống, nghĩ nghĩ, thành thật : " đói ."
Đội trưởng vạn   ngờ  sẽ  thấy câu trả lời như .
Anh  đầu tiên là ngây  một chút, ngay  đó  đầu hỏi: "Ai ..."
Một câu còn  hỏi xong, một bên đột nhiên vươn  một chiếc bánh lương khô nướng nóng hổi, giọng thiếu niên ngượng ngùng thiết tha : "Vụ Trà tiểu thư, đây là bánh  nướng xong, cô tạm chấp nhận một chút nhé."
Vụ Trà   nhận, ngẩng đầu  thoáng qua đội trưởng.
Đội trưởng cuối cùng cũng là  từng trải sóng gió, trong lòng hận  thể mắng c.h.ế.t những  trẻ tuổi lung tung xum xoe, nhưng  mặt vẫn giữ  vẻ điềm đạm, ôn hòa  với Vụ Trà: "Ăn ,  đơn sơ một chút."
Có lời của  , Vụ Trà liền  chút khách khí nhận lấy đồ vật, mũi khịt khịt, cắn một miếng lớn.
Từ lúc  đại thụ cứu đến khi  tiểu ca  mang về, suốt mười tiếng đồng hồ cô  một giọt nước. Cô   cơ thể game  cấu tạo như thế nào, nhưng hiển nhiên cũng sẽ đói, hơn nữa hình như còn đói nhanh hơn.
Hiện tại, đừng  bánh lương khô đơn sơ, ngay cả thịt tươi cô cũng  thể cắn một miếng lớn.
Nghĩ , Vụ Trà cắn một miếng lớn xuống, suýt nữa  mẻ mất nửa hàm răng.
 dù  cũng coi như cắn  một nửa, Vụ Trà nhai nhai đồ vật trong miệng, nếm  một vị đậu sống  thô ráp, còn  một mùi tanh  tên, trộn lẫn  , thực sự  thể coi là ngon.
Cô miễn cưỡng nuốt xuống, cầm bánh lương khô thở dài, trong lòng thầm nghĩ sớm   ngày ,  khi mở cái game đó cô nên ăn hết thùng mì gói  .
Cô đang cầm bánh lương khô băn khoăn, bên  đội trưởng liếc  cây cung thô sơ phía  Vụ Trà, hỏi: "Đó là vũ khí của cô ?"
Vụ Trà thuận thế nhận lấy cây cung  lưng, ngón tay vuốt ve   cung một chút,  mắt lập tức hiện  một hàng chữ giới thiệu cây vũ khí :
Phác Mộc Cung ( trang ) (cấp một)
Khảm: Không
Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên nắm lấy cây cung  dậy, hạ   vững vàng, một tay nắm lấy cung, một tay kéo căng dây cung, trống rỗng   động tác giương cung. Đầu ngón tay trống rỗng của cô dần dần ngưng tụ  một mũi tên quang màu vàng nhạt. Chờ mũi tên quang  ngưng tụ thành hình, Vụ Trà đột nhiên buông tay, mũi tên quang rời cung, phát  tiếng xé gió khe khẽ trong  khí, chính xác ghim   cây cách đó  xa.