Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 718
Cập nhật lúc: 2024-08-23 00:20:42
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 718: Gặp đối chất?
“Cũng , nếu như là di nguyện của bà ngoại, cứ theo mong của bà ngoại ”, Lâm Phong nghiêm nghị .
Giờ đây xem , ông ngoại Lâm Huyền Diệp như là một ông già lao động trải bao thăng trầm mà thôi.
năm đó, chắc hẳn ông cũng là một nhân vật hề tầm thường.
Có thể cưới con gái trong điện Lăng Tiêu, thể là hạng bình thường.
Huống chi, với hiểu của Lâm Phong, sớm nhận chiếc vòng bạch ngọc khắc phượng hoàng , thì địa vị trong Lăng Tiêu nhất định thấp.
Lâm Huyền Diệp gật gật đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ, hỏi: “Phong nhi, cháu khi nào?”.
Lâm Phong : “Mẹ năm năm . Năm xưa uất ức tích tụ, khi sinh cháu cơ thể tổn thương nghiêm trọng. Khi đó tuy cháu học y thuật, những cũng thể đổi gì”.
“Thục Cầm khổ mà”, Lâm Huyền Diệp thở dài : “Mẹ cháu nhầm , bố cháu là tên ngu xuẩn, thôi nhắc tới nữa!”.
“Lúc ông gia tộc phạt nặng, giam lỏng ở trong tỉnh Thương Châu, của nhị trưởng lão giám sát, thể gì . Vừa thế lực để tìm kiếm tung tích của hai con cháu...”.
“Nếu Phong nhi lăn lộn nổi danh ở bên ngoài, cụ bà chú ý, ông ngoại sợ là cả đời cũng thể thấy mặt trời.
Lâm Huyền Diệp cảm khái .
Lâm Phong : “Ông ngoại, những ngày đó qua , hôm nay cháu trở ”.
TBC
Lâm Huyền Diệp ánh mắt tự tin tuyệt đối của Lâm Phong, sắc mặt tràn đầy vui mừng, : “Tốt, lắm. Cháu còn hiếu thắng hơn cả ông năm đó!”.
Lâm Phong : “Ông ngoại, năm đó giữa ông và nhị trưởng lão thù hận gì? Người , khi cháu tới nhà họ Lâm tốn nhiều công sức để cản trở, thậm chí còn g.i.ế.c cháu ở thủ đô”.
Nghe , Lâm Huyền Diệp ánh mắt sáng lên, nghiêm mặt : “Nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh thật thâm cừu đại hận gì với ông cả, chỉ vì bụng hẹp hòi”.
“Lâm Huyền Minh vốn là họ của ông, vài năm quan hệ coi như khá hòa hợp. Thời thanh niên, chỉ vì đầu tiên theo đuổi bà ngoại cháu là ông , mà bà ngoại cháu thích ông”.
“Lâm Huyền Minh cho rằng ông âm thầm ngăn cản, giở thủ đoạn ở lưng. Chuyện đó gây huyên náo lớn ở nhà họ Lâm, ông cho rằng mất hết thể diện, nhục nhã, cho nên đội trời chung với ông, coi ông như kẻ thù, đấu với mười mấy năm”.
“Năm đó cháu gả cho Tề Hà Đồ, nhà họ Tề ở bên ngoài gì cũng coi như một thế gia quyền quý, đó là chuyện đặc biệt phá hỏng quy tắc của nhà Lâm, chỉ cần xử lý kín tiếng một chút sẽ gì. khi Lâm Huyền Minh chuyện, ghim trong lòng kỹ, đó tung lời đồn, biến chuyện thành một tai tiếng lớn của nhà họ Lâm, ồn ào khiến ai ai cũng , nhân cơ hội kéo ông xuống nước”.
“Mấy năm nay ông vẫn luôn đề phòng ông. Cháu đột nhiên trở về, ông nhất định sẽ yên tâm”.
Lâm Huyền Diệp chậm rãi .
Nói đến đây, Lâm Huyền Diệp đổi chủ đề, trầm giọng : “Phong nhi, thật những chuyện đều quan trọng, quan trọng là năm đó ông ngoại cháu thua cuộc, là thất thế, một chút sai lầm cũng sẽ thổi phồng lên gấp trăm nghìn , đối thủ xâu xé”.
“Cho nên, Phong nhi, lúc cháu trở về nhà họ Lâm, tranh giành vị trí thừa kế, cháu nhất định thể thua. Nếu cháu thua, tất cả những liên quan tới cháu như , bạn bè, thậm chí là đồng minh, cũng sẽ liên lụy”.
“Mẹ cháu, chính là ông liên lụy... Chuyện khiến ông áy náy mười mấy năm”.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hiểu ý của Lâm Huyền Diệp.
Mẹ chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của nhà họ Lâm, mà ông ngoại, như lời ông , chỉ là kẻ thua cuộc.
Cuộc đời là như .
Kẻ yếu, lý do gì.
Lâm Phong : “Ông ngoại, chuyện năm đó ông thắng cuộc, cháu sẽ thắng ông”.
“Ha ha, lắm”, Lâm Huyền Diệp sang sảng: “Ông , hôm qua cháu g.i.ế.c Lâm Tiếu?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-718.html.]
Lâm Phong : “ , cháu g.i.ế.c ”.
“Cháu g.i.ế.c Lâm Tiếu sai. Cháu g.i.ế.c , cũng sẽ tìm cơ hội g.i.ế.c cháu”, Lâm Huyền Diệp nghiêm nghị : “Cháu mạnh hơn ông ngoại nhiều, xử sự như thế nào ở nhà họ Lâm, ông ngoại dạy cháu nữa. Chỉ nhắc nhở cháu một câu, đối phó với cả , cháu nhất định tùy ý như với Lâm Tiếu”.
“Cậu cả ở nhà họ Lâm là chim đủ lông đủ cánh, thế lực lớn. Cháu đấu với cẩn thận hơn đấy”.
“Cháu hiểu ”, Lâm Phong gật đầu.
Xem , cả nhà họ Lâm thật sự uy vọng, chỉ Tần Hằng Nguyệt nhắc nhở một câu, ngay cả ông ngoại cũng coi trọng .
“Cụ bà một nữa giao công việc cho ông, chẳng bao lâu nữa, ông sẽ xuống núi kinh doanh”, Lâm Huyền Diệp : “Chuyện của cháu, ông ngoại chắc chắn sẽ cố hết sức giúp đỡ, cho dù bộ xương già trả bất cứ giá nào”.
Lâm Phong : “Ông ngoại, ông cần lo lắng vất vả nữa, cứ tĩnh dưỡng hưởng thọ cho là . Chuyện của cháu, cháu sẽ chừng mực”.
“Ừ...”, Lâm Huyền Diệp còn lời gì đó.
Bỗng nhiên, Tần Hằng Nguyệt từ ngoài cửa , vẻ mặt tươi , : “Anh Huyền Diệp, cụ bà cho gọi Lâm Phong”.
“Được, Tần, phiền ”, Lâm Huyền Diệp gật đầu về phía Lâm Phong: “Phong nhi, cháu , lúc nào đó gặp ”.
“Ông ngoại, cháu xin ”.
Lâm Phong lên, dẫn Trương Thiên Thiên khỏi căn phòng.
Hai theo Tần Hằng Nguyệt tới một tòa cung điện tráng lệ, bước lên từng bậc thang bằng ngọc.
Lúc , trong nhà chính của nhà họ Lâm.
Cụ bà ghế bành ở vị trí chủ nhà, hai bên là những nhân vật quyền lực ở nhà họ Lâm.
Lâm Huyền Minh bên trái, một ông già tóc bạc trắng hàng bên .
“Bàn bạc lâu như mà các vẫn đưa một kết luận ?”, cụ bà Lâm chậm rãi mở miệng, híp mắt con cháu nhà họ Lâm ở bên .
“Thưa , ý của con là chuyện Lâm Tiếu c.h.ế.t qua , chúng cần bởi vì Lâm Tiếu mà phạt nặng Lâm Phong nữa, điều thích hợp. Dựa theo ý của nhị trưởng lão, phế Lâm Phong để răn đe cảnh cáo ư? Vậy chẳng nhà họ Lâm chúng tự phế tướng tài ?”, chuyện chính là ông già tóc bạc trắng, đại trưởng lão của nhà họ Lâm – Lâm Huyền Khôn.
“Đại trưởng lão, Lâm Phong g.i.ế.c cháu trai của , đương nhiên như . Nếu như g.i.ế.c là con cháu của , liệu còn công chính như ?”, Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, lên tiếng bác bỏ.
“Nhị trưởng lão, nếu như con cháu của đấu một chọi một giết, đó là nó vô dụng. cũng sẽ mặt vì một đứa cháu ăn hại”, Lâm Huyền Khôn , chế nhạo .
“Anh!”, Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, về phía cụ bà đầu: “Thưa , Tiếu Nhi c.h.ế.t là nổi đau thương và tổn thất lớn của nhà họ Lâm. Lâm Phong tàn nhân độc ác, ngay cả em trong gia tộc cũng dám g.i.ế.c hại. Mẹ để về nhà họ Lâm, đó chính là dẫn sói nhà!”.
“Hơn nữa, Lâm Phong lưng qua với Thanh Long và Tư Không Phú của Long phủ. Đây tuyệt đối là kẻ lòng lang sói, lòng mang ý trộn và nhà họ Lâm. Nếu như để cho một chỗ ở nhà họ Lâm, nhà sẽ tai họa về ”.
Bà cụ nắm đầu rồng của gậy chống, híp mắt .
“Thằng hai, con cần nữa, con còn bình tĩnh . Anh cả, con cũng đang ba hả hê, cần gì nữa. Như , thằng ba sẽ quản lý chấp pháp đường, con xem nên xử lý Lâm Phong như thế nào ?”.
Tam trưởng lão Lâm Huyền Túc gọi tên, dậy, nghiêm túc : “Thưa , theo ý của con, xử lý từng chuyện cho rõ ràng”.
“Chuyện của Lâm Phong và cụ Trầm Phong còn rõ ràng, cụ Trầm Phong lên núi Lang Gia nhờ chủ cho lão . Không bằng, để Lâm Phong và cụ Trầm Phong gặp đối chất, xem Lâm Phong thể xử lý cụ Trầm Phong , cũng nhân đây kiểm tra thủ đoạn của Lâm Phong”.
“Xong chuyện , sẽ xử lý đến chuyện Lâm Phong g.i.ế.c Tiếu ”.
“Con sai”, cụ bà gật đầu, một lời quyết định: “Bảo Lâm Phong cần điện nữa, nó tới thiền điện chuyện với cụ Trầm Phong. Nếu thằng nhóc dám g.i.ế.c Lâm Tiếu, bà già cũng xem nó năng lực lớn đến mức nào”.