Khi những bàn tay gầy guộc của  dân nắm chặt lấy ,  ngừng gọi  là thần y, là Phật sống, đôi mắt  sáng rực lên,  thể thiêu đốt cả  khác. Hắn ngượng ngùng nhưng  giấu  niềm tự hào, : "Chỉ là mấy bệnh vặt thôi mà,  còn  học xong, còn lâu mới thành thần y ."
Trông  lúc  chẳng khác gì một đứa trẻ cuối cùng cũng  thưởng một viên kẹo ngọt.
Cho đến khi tuyết lớn phủ kín đường,  thể  ngoài nữa,  mới  thời gian dành cho .
Tiêu Vân chu môi phàn nàn: "Hai  đều bận rộn, ngày nào cũng để  một  lo việc nhà. Còn coi  là trưởng bối nữa ?"
Thời gian trôi  thật kỳ lạ, ngày đầu mới đến còn  chịu thừa nhận, giờ   lấy danh nghĩa trưởng bối để lên mặt. Tiêu Truy bèn lấy  một đôi khuyên tai nhỏ bằng bạc, cuối cùng cũng khiến cô bé  tươi mà .
Khi chỉ còn hai chúng ,  lúng túng lấy  một đôi khác, : "Chủ tiệm thuốc ép giá nên  vẫn  kiếm  nhiều, đợi    học xong , nhất định sẽ mua cho nàng một bộ trang sức  chỉnh."
Ta  khúc khích, liền kéo  xuống: "Đợi gì  ? Trang sức    bằng . Tiêu Truy, chúng  sinh một đứa con ."
Ngoài trời gió lạnh gào thét, còn trong phòng là cảnh xuân ngập tràn. Đến khi tất cả kết thúc,  ghé sát tai , thì thầm hỏi: "Nói ,  là  của ai?"
Hắn ngơ ngác, theo phản xạ trả lời: "Là của Thẩm Tú, nàng là nương tử của ."
Vậy là  yên tâm mà chìm  giấc ngủ.
Ông trời vẫn còn thương xót . Hai ngày  khi  nhà họ Tiêu đến,  nôn mửa  ngừng. Tiêu Truy bắt mạch cho , ngẩn ngơ hồi lâu mới lắp bắp : "Thẩm... Thẩm Tú, nàng  thai , chúng  sắp trở thành phụ mẫu của con trẻ !"
"Ta...  sắp  cha !"
Hắn lúc thì đặt tay lên mạch, lúc thì lên bụng , cuối cùng chẳng màng gì nữa, áp cả khuôn mặt  bụng , : "Nghe xem, bên trong  con đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/o-re-tai-thon-luu-day/chuong-9.html.]
Ta hài lòng  dáng vẻ ngốc nghếch của . Tốt lắm, việc giữ  ,   càng thêm tự tin.
Ta thắp một nén hương cho phụ , mong ông phù hộ  toại nguyện. Giữa cha con,  cần giấu giếm tâm cơ. Ta  với ông rằng, nếu thành công,   cả nhà ba  chúng  sẽ thắp hương cho ông. Nếu  thành, ít nhất đứa con xinh    sẽ giữ , nhà họ Thẩm của chúng  cũng  thiệt thòi gì.
Ngày Tiêu đại phu nhân dẫn Tiêu Sách đến, cũng là ngày tuyết tan,  thể rời núi. Tiêu Truy còn đang hào hứng với việc sắp   cha, mải chuẩn  bữa sáng cho  nên    muộn.
Tiêu đại phu nhân  bàn tay  cầm cái xẻng nấu ăn, thản nhiên : "Các con chuẩn  , mấy hôm nữa sẽ khởi hành,  thể về kinh ."
Tiêu Vân vui mừng đến mức lời  nghẹn  trong cổ họng, mãi  cô bé mới sực tỉnh, kéo tay  đầy phấn khích: "Thê tử của nhị ca ơi, chúng   thể về nhà ! Từ nay   sống chật vật nữa. Khi về kinh, tỷ ở ngay bên cạnh viện của  nhé,  ?"
Ta  đáp lời, chỉ  đầu  Tiêu Truy. Hắn  chút bối rối, : "Viện nhà   lớn  nhỏ, theo thông lệ sẽ  tám nha  và tám tiểu đồng hầu hạ. Con  sinh    nhũ mẫu,  chi phí sinh hoạt đều do phủ lo, mỗi tháng nàng còn  năm lượng bạc tiền tiêu vặt. Nàng  thích cuộc sống như  ?"
Năm lượng bạc –   chạy trốn bầy sói, săn hươu trong rừng suốt nửa năm mới kiếm . Quả nhiên, đúng như Tiêu Sách , đó là một cuộc sống giàu sang phú quý. Ta chỉ xoa bụng , hỏi : "Xài tiền của Tiêu gia, liệu  giữ  họ của đứa trẻ là họ Thẩm ?"
Chúng   là đôi phu thê ân ái, chuyện của phụ   cũng  kể với  từ lâu. Như thể nhẹ nhõm hẳn, ánh mắt mơ hồ của  tan biến,  kiên định đáp lời Tiêu đại phu nhân: "Thưa mẫu , con   nhà họ Thẩm ở rể, chỉ  thể theo thê tử. Các  về , con sẽ  về nữa."
Hai từ “ở rể" như đ.â.m  lòng Tiêu đại phu nhân,  gương mặt bà cuối cùng cũng lộ  chút cảm xúc. Bà đau xót : "Có  nó   gì với con ? Ngày đó, mẫu  thật sự  còn cách nào khác. Con là m.á.u mủ của mẫu , mẫu  thà chịu khổ một  còn hơn."
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta vội lắc đầu với Tiêu đại phu nhân. Ta  từng  ý định kể chuyện đó với Tiêu Truy,         từ bỏ một  nữa.
Tiêu Truy  chúng  đầy nghi hoặc,  bỗng bật : "Thẩm Tú, nàng đừng lắc đầu nữa. Ta ngốc thế ,   đoán   mẫu  và họ  định  gì. Có lẽ  đời , chỉ  nàng là dành nhiều tâm tư để giữ  một kẻ vô dụng như ."
Hắn  hiểu,  hiểu    gì trong suốt những ngày qua.
Ta đáp: "Ngốc thì ? Phụ   còn ngốc hơn, nếu   cái tính nhút nhát, ngốc nghếch đó,  cũng  chắc   cưới ."