Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:52:22
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chíp Chíp lập tức im lặng, nàng yên lặng nhích sang bên cạnh Tang Yểu, đó nhẹ giọng : “Phụ , về .”
“Con và mẫu đều nhớ .”
Tạ Uẩn liếc mắt con bé một cái, : “Phải ?”
Chíp Chíp gật đầu, : “Vâng ạ.”
Tạ Uẩn , nhẹ nhàng nhéo gò má đầy thịt của Chíp Chíp, : “Không chê vô dụng ?”
Chíp Chíp: “……”
Con bé lên tiếng, yên lặng kéo tay Tang Yểu.
Tang Yểu : “Chàng dọa đứa nhỏ gì chứ.”
Nàng cởi áo ngoài dày nặng Tạ Uẩn, : “Sao hôm nay trở về sớm như ?”
Tạ Uẩn hôn lên môi Tang Yểu, : “Có chút việc nên trở về .”
Tang Yểu đẩy , nhẹ giọng : “Hài tử còn đang ở đây .”
Tạ Uẩn rũ mắt Chíp Chíp, hỏi con bé: “Con nhận hết các chữ hôm qua bảo con học ?”
Chíp Chíp gật đầu, đắc ý : “Con thuộc hết , đơn giản ạ.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, tự nhiên : “Nếu như , hôm nay chúng sẽ hết nửa quyển còn .”
Chíp Chíp: “…… Không cần .”
Tạ Uẩn thuần thục : “Tịnh Liễm.”
Tịnh Liễm lập tức bước lên một bước, ở cửa.
Hắn thích nhất là dẫn theo tiểu tiểu thư chơi. Khi đó thể trêu tiểu hài tử, còn thể nhân cơ hội lười biếng.
Hắn tủm tỉm : “Tiểu thư, chúng thôi.”
Chíp Chíp lôi kéo Tang Yểu buông, vui : “Mẫu ……”
Tang Yểu nhíu mày, với Tạ Uẩn: “Con mới tới đây gọi nó .”
Tạ Uẩn nhỏ giọng : “Đã xảy chuyện.”
Lúc Tang Yểu mới nhỏ giọng dỗ dành: “Chíp Chíp ngoài chơi với tiểu Tịnh sư phụ , .”
Từ đến nay Chíp Chíp đều lời Tang Yểu, bé con cuối cùng vẫn tình nguyện đồng ý.
Chíp Chíp rời . Tạ Uẩn dắt theo Tang Yểu cửa. Tang Yểu từng thấy Tạ Uẩn những lời nghiêm túc như với nàng. Trong lòng nàng chút khẩn trương, nàng : “Có chuyện gì .”
Khi chuyện, hai qua hành lang dài, dừng một căn phòng, Tạ Uẩn đẩy cửa .
Tang Yểu ở phía Tạ Uẩn, liếc mắt một cái thấy giường một tiểu hài tử đang .
Là một bé trai, nhỏ, gầy, làn da vàng như nến, thoạt còn lớn bằng Chíp Chíp. Thân thể nó cuộn tròn, ngủ cũng an .
Tang Yểu mở to mắt, : “Đây……”
Tạ Uẩn : “Phụ nó là Thái Tử.”
Một lời như sấm.
theo Tang Yểu , Lục Lệ và Minh Dung con nối dõi.
Từ khi Minh Dung trở thành Thái Tử Phi, Tang Yểu lâu gặp nàng . Ngay từ đầu chỉ lời đồn thể Thái Tử Phi yếu ớt. Hàng năm đều giường nhưng hai năm thì trực tiếp tiêu hương ngọc vẫn.
Tạ Uẩn : “Mẹ đẻ nó xuất Giáo Phường Tư, đủ tư cách nhập hoàng thất, là kết quả của một ngoài ý Lục Lệ thiết kế. Vị phụ nhân khi sinh nó bao lâu thì rời khỏi nhân thế. Lục Lệ cũng sự tồn tại của nó.”
“Mấy năm nay, nuôi nấng nó là một ông lão. Sau khi ông lão qua đời, trong một trùng hợp, Lục Lệ mới còn một đứa con trai.”
Mấy năm nay Lục Lệ dần đổi ấn tượng của với . Hắn việc thỏa rêu rao. Bởi vì tính cách ôn hòa nên Thánh Thượng cũng yên tâm về .
Nếu đón đứa nhỏ về Đông Cung, khó tránh khỏi sẽ khác ầm ĩ một phen. Đây cũng chuyện trong thời gian mấu chốt .
Lục Lệ cũng tình cảm với đứa nhỏ . Việc ngoài ý lúc cũng mong của . Trong hoàng thất, điều cấm kỵ nhất là mềm lòng.
Vì nếu an nhất là trực tiếp thẳng tay nhổ cỏ tận gốc để tránh phiền phức .
Thực sự, cũng như .
thời khắc cuối cùng thì Tạ Uẩn ngăn cản .
Có lẽ là Chíp Chíp cho nên luôn luôn lạnh nhạt vô tình như Tạ Uẩn khi đó động lòng trắc ẩn với một đứa nhỏ gần bằng tuổi Chíp Chíp .
Hổ dữ còn ăn thịt con. Nếu tình thế ép buộc, Lục Lệ cũng sẽ tay tàn nhẫn với một đứa nhỏ hai tuổi.
Hiện tại Tạ Uẩn nguyện ý giúp . Đây thể nghi ngờ là kết quả nhất.
“Ta đưa đến một nhánh Tạ gia ở phía Bắc. phận ……”
Tang Yểu chằm chằm khuôn mặt gầy gò và vàng vọt của đứa nhỏ , trong lòng phức tạp.
Nàng thở dài, lẳng lặng : “Cũng may là cứu nó.”
Thân phận của đứa nhỏ quả thật là một vấn đề khó.
Nếu âm thầm đưa tới nơi khác. Về nếu lỡ khác tìm lấy điều để lên án hành vi Thái Tử đúng. Vậy còn bằng hôm nay trực tiếp g.i.ế.c nó.
Cho nên biện pháp nhất vẫn là giấu ở Tạ gia, đặt ở ngay mí mắt vẫn là thỏa nhất. Cho dù nghi ngờ nhưng Tạ gia và Thái Tử cùng khống chế ở Kinh Thành, bọn họ tìm chứng cứ cũng chỉ uổng công.
Nếu Tạ Uẩn cứu nó thì và Thái Tử cũng vài phần trách nhiệm, thể qua loa.
Tang Yểu : “Về phần phận của nó, nếu cứ tạm thời nó là hài tử của chúng .”
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng tiểu hài tử giường cuộn chặt trong chiếc chăn mỏng. Nó nhỏ đến mức dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ xé nát.
Trò chơi hoàng quyền, mạng chỉ là râu ria nhất.
với một đứa trẻ nhỏ như , sinh mệnh của nó chỉ mới bắt đầu.
Thân thể Thánh Thượng ngày càng sa sút. Hiện tại chính là thời gian mấu chốt của Lục Lệ. Tuy rằng xuất đẻ của đứa nhỏ nhưng gì nó cũng là trưởng tử của Lục Lệ.
Nếu ngày Lục Lệ đăng cơ. Cho dù nó duyên với ngôi vị hoàng đế thì nhất định cũng thể hưởng vinh hoa cả đời.
Thực cho dù Tạ gia tạm thời nuôi dưỡng nó nhưng chỉ cần mấy năm nữa, chờ căn cơ của Lục Lệ định, nó vẫn thể lựa chọn trở về.
Nếu nó ở Tạ gia thì mắt cũng chút phiền toái.
Tang Yểu nhẹ giọng hỏi: “Nó bao nhiêu tuổi ?”
Tạ Uẩn : “Lớn hơn Chíp Chíp một tháng.”
Tang Yểu thoáng tiểu hài tử giường. Nó thoạt giống hài tử cùng tuổi Chíp Chíp. Tang Yểu thậm chí hoài nghi khi nó còn .-
Nếu Chíp Chíp bên cạnh, dường như chỉ cần dùng một tay cũng thể đẩy ngã nó.
Tang Yểu nhẹ giọng thở dài, : “Nhỏ quá.”
Âm thầm đưa cho khác nuôi dưỡng nữa thì cũng bằng nuôi đứa nhỏ ngay bên cạnh. Vấn đề là, thế nào để giải thích về việc hai năm , đột nhiên nhiều thêm một hài tử.
Nàng suy nghĩ một lát, : “Nếu chúng cứ nuôi nó ở nhà một thời gian . Tạm thời chậm rãi truyền tin tức ngoài, lúc mang thai long phượng. Bởi vì chúng mời tính mệnh hai tuổi sẽ một tai họa cho nên mới bí mật giấu để tránh một kiếp.”
“Còn phần , chỉ là tránh kiếp nạn, thể nó tổn thương, đưa đến dòng phía Bắc dưỡng thương.”
“Mấy ngày phái giả vờ đón một chuyến, là đón nó về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-165.html.]
Tang Yểu cũng định che giấu thế đứa nhỏ với nó. Về nó cung tranh quyền là ở Tạ gia đều do nó tự quyết định.
Tạ Uẩn vẫn luôn yên lặng Tang Yểu chuyện. Hắn chờ nàng xong mới , ừ một tiếng, :
“Vậy thì theo lời nàng . Ta sắp xếp.”
Mấy năm nay Tang Yểu tiếp xúc xử lý nhiều chuyện của Tạ gia. Về cơ bản nàng thể tự giải quyết một việc lớn nhỏ, cần dựa khác, thể tự giải quyết thỏa đáng.
Tang Yểu ngữ điệu nuông chiều và tán thưởng trong giọng của Tạ Uẩn. Sau khi nàng xong tiểu hài tử thở dài, : “Vậy để cho nó nghỉ ngơi cẩn thận . Đứa nhỏ thật tội nghiệp.”
Tạ Uẩn nắm lấy tay nàng. Khi hai chuẩn rời , phía vang lên một loạt tiếng chạy bộ bạch bạch.
“Phụ , mẫu !”
Giọng non nớt của Chíp Chíp, tràn đầy năng lượng. Bé con dùng hết sức lực chạy về phía Tang Yểu.
Tiểu hài tử giường thấy thanh âm tựa hồ dọa sợ. Thân thể run rẩy, đột nhiên mở mắt.
Tang Yểu kịp ngăn cản, Chíp Chíp chạy tới mặt nàng. Chíp Chíp : “Hai lén tới nơi chơi, dẫn con theo ——”
lúc , Chíp Chíp và tiểu hài tử giường đối diện .
Con bé nghiêng đầu ồ một tiếng, : “Đó là ai ạ?”
Đứa bé trai gầy gò chậm rãi dậy. Trong ánh mắt nhóc chút cảnh giác và khiếp sợ.
Nhóc dịch về phía , khi ánh mắt chạm đến Tạ Uẩn thì nhỏ giọng gọi một câu: “Tạ… Tạ đại nhân.”
Chíp Chíp khó hiểu, con bé kéo tay Tạ Uẩn, : “Ngươi gọi phụ gì?”
Bé con nghiêng đầu : “Ngươi tên là gì, quê quán ở . Sao ở nhà ?”
Đứa nhỏ một loạt các câu hỏi của Chíp Chíp cho bối rối. Nhóc yên lặng ôm đầu gối, giọng nhỏ, trả lời từng câu một: “Gia gia gọi là Vân Đình, là một tiểu đạo sĩ trong thôn đặt tên cho .”
“Nhà ở thôn Thủy nhưng gia gia của c.h.ế.t . Nhà ở cũng sập.”
Nhóc con cẩn thận Chíp Chíp, : “…… Thực xin .”
Chíp Chíp càng khó hiểu, con bé hỏi: “Vì ngươi xin ?”
Tiểu Vân Đình : “… Ta ngủ ở nhà ngươi.”
Tạ Uẩn lắc tay Chíp Chíp, rũ mắt : “Nhóc chỉ ở nhờ nơi . Sao con chạy tới đây, sách xong ?”
Hắn cũng giải thích nhiều về đứa nhỏ với Chíp Chíp. Tuy rằng đối với bên ngoài sẽ truyền tin tức nó là hài tử của và Tang Yểu. điều cũng nghĩa là bọn họ thật sự sẽ coi tiểu hài tử thành nhi tử của .
Cũng chỉ là tạm thời che giấu giúp nó, chờ phụ nó nắm quyền lực sẽ tìm cớ thông báo nó chết, để nó sửa tên đổi họ thành hoàng tử.
Bình thường Chíp Chíp nhiều bạn chơi cùng. Các ca ca, tỷ tỷ trong phủ đều thích trêu chọc nó nhưng đây là đầu tiên nó thấy đứa trẻ còn nhỏ hơn , tránh khỏi chú ý nhiều hơn.
Bé con buông tay Tạ Uẩn , chạy , chằm chằm nam hài gầy trơ cả xương, : “Ngươi cao thật đấy……”
Vân Đình siết chặt chăn nhỏ , tiểu cô nương trắng nõn như tuyết mặt . Nó dám nàng, cũng sợ hãi trách cứ. Tóc nó quả thật bằng tóc nàng.
Chíp Chíp vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng : “Giống như một đóa hoa .”
“Những bông hoa cúc nhỏ, mỏng manh, vàng vàng trong sân .”
Tiểu Vân Đình sửng sốt một chút, nó ngoài cửa sổ theo bản năng, hoa cúc nhỏ trong miệng nàng nhưng nó cảm thấy lộn xộn như thật . Vì thế nó chớp mắt, nhỏ giọng :
“Cảm ơn.”
Tang Yểu bước tới, ôm Chíp Chíp trong ngực, : “Chíp Chíp, con thể khác như .”
Nàng sang Vân Đình, mềm giọng : “Ngươi cứ nghỉ ngơi thật . Nếu yêu cầu gì thì cứ việc với .”
Sau khi với Vân Đình mấy câu, Tang Yểu ôm Chíp Chíp ngoài.
Tạ Uẩn ôm Chíp Chíp từ trong lòng n.g.ự.c Tang Yểu, nhỏ giọng : “Sao lớn như còn khác ôm.”
Chíp Chíp hừ một tiếng, áp má cổ Tạ Uẩn, ôm chơi : “Muốn ôm, ôm, ôm!”
Một tay Tạ Uẩn ôm Chíp Chíp, một tay khác nắm tay Tang Yểu, với Chíp Chíp: “Con lớn thêm một chút thì mẫu con sẽ thể ôm nổi con nữa.”
Chíp Chíp hừ một tiếng, nhanh vứt nam hài đầu. Nàng lắc lắc đôi chân mũm mĩm, : “Con sẽ để mẫu mệt nhọc .”
“Con phụ ôm cơ.”
***
Lại là trung thu một năm nữa. Sau khi trở về từ cung yến, Tang Yểu ngẩng đầu thấy vầng trăng tròn vành vạnh bầu trời đêm rộng lớn.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, bao phủ vạn vật bằng một lớp áo lạnh.
Chíp Chíp cầm theo một chiếc đèn lồng nhỏ ở phía . Tịnh Liễm theo sát phía bé, trong tay cầm thêm ba cái đèn lồng. Một lớn, một nhỏ chơi đùa vui vẻ.
Tạ Uẩn lặng lẽ nắm tay nàng.
Tang Yểu đột nhiên : “Bốn năm , hôm nay chính là ngày chúng thành .”
Ngày đó cụ thể như thế nào Tang Yểu nhớ rõ lắm. cách mấy năm, nàng vẫn thể nhớ bàn tay của nam nhân đỡ nàng trong bóng tối.
Dưới bộ y phục nặng nề và phức tạp, cánh tay vững chắc. Gần như vẫn luôn đỡ nàng từ kiệu đến khi động phòng.
Mặc dù khi đó bọn họ đều xuất phát từ tình yêu. Hiện tại Tang Yểu nghĩ nhưng cảm thấy lúc bọn họ thành chút tiếc nuối nào.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng : “ ngày đó hình như chúng ngoài ngắm trăng.”
Tạ Uẩn ngẩng đầu, : “Ngày đó chúng rảnh.”
Tang Yểu về phía , : “Sao thể rảnh?”
Tạ Uẩn nhớ rõ ràng, đổi sắc mặt, : “Bởi vì khi đó nàng còn học tập. Nhiệm vụ nặng nề. Nàng quên ?”
Tang Yểu: “……”
Đã học xong lâu , hiện tại Tang Yểu những lời , tâm lý còn như nữa.
Lúc , đối với chuyện nam nữ, nàng gần như là một trang giấy trắng. Nàng cực kỳ tin tưởng Tạ Uẩn, gần như cái gì chính là cái đó.
Cho nên khi đó trực tiếp viên phòng mà từng bước từng bước dạy nàng. Nàng còn cảm thấy Tạ Uẩn là một thật .
Hiện tại nghĩ , cái gì mà chứ, cả bụng ý nghĩ kìa.
“Khi đó lên kế hoạch ?”
Tạ Uẩn : “Đương nhiên .”
Hắn suy nghĩ một lát, : “Kế hoạch ban đầu của là luôn buổi tối hôm đó……”
Giọng dừng một chút, Tang Yểu nghi hoặc ừ một tiếng, : “Gì chứ?”
Tạ Uẩn khẽ nhếch khóe môi, nốt mấy chữ còn ở bên tai Tang Yểu.
Tang Yểu sợ tới mức trợn to hai mắt. Sau khi xác định Chíp Chíp nhất định thấy, nàng mới trừng mắt một cái, : “Chàng hổ!”
Nàng nhớ lúc , cam lòng rơi xuống thế hạ phong, : “Chàng còn dạy . Khi đó cũng , cũng chỉ thể lừa gạt thôi.”
Bước chân Tạ Uẩn thong thả, giọng lười biếng, căn bản ý tứ nghĩ . Hắn còn tiếp tục : “Khi đó là cho Yểu Yểu cơ hội trò giỏi hơn thầy.”
Khi chuyện, bọn họ Tây Hành Uyển.
Chíp Chíp đột nhiên cầm theo đèn lồng , ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn lồng cho gò má tiểu hài tử hồng lên. Bé cao giọng gọi: “Phụ , mẫu , hai chậm như ?”
“Tiểu Tịnh sư phụ hai đang chơi trò chơi, thể quấy rầy, là trò chơi gì ạ?”