7.
 
Tống Nhã đắc ý  tới, trưởng ban  bên cạnh cô , bộ dạng khom lưng cúi đầu chẳng khác gì nô tài.
 
Đồng nghiệp  cạnh  thì thầm: “ nghĩ   họ hàng giám đốc , e là con gái ông chủ đấy. Mọi  xem dáng vẻ nịnh bợ của trưởng ban kìa.”
 
“ đó,   chớ  đắc tội với cô Tống Nhã .”
 
  cuộc đối thoại, Tống Nhã   đến  mặt  và chào hỏi  : “Chào  ,  tên Tống Nhã, về  sẽ là đồng nghiệp của  . Hy vọng   hãy đối xử với  như một nhân viên bình thường nhất. Xin  chỉ bảo nhiều.”
 
“Đấy, ẩn ý trong lời  của cô  chẳng  đang chứng minh rằng cô  hơn  ? Cô  là con gái ông chủ chắc luôn.”
 
Hiển nhiên cô  cũng   lời bình luận của  .   thấy trong đôi mắt  lóe lên vẻ đắc ý.
 
Cô  quét mắt qua đám ,  đó tập trung lên    vẻ mặt hệt như thấy quỷ.
 
 mỉm  chào: “Chào cô, Tống Nhã.”
 
Tống Nhã vụng về hỏi: “Sao cô   việc ở đây?”
 
Buồn , công ty của nhà , đương nhiên   ở đây .
Ở đây có một rổ Pandas
 
 nhún vai: “Cứ cho là  thích môi trường của công ty  .”
 
Tống Nhã sững sờ, kế đến như lấy  tự tin,  : “Thế  cũng trùng hợp thật nhỉ, chị Thẩm.” Chồng    bên cạnh, cô   bắt đầu gọi  là “chị Thẩm”.
 
Nói xong còn cố tình khiêu khích : “Đây là công ty, gọi là “chị Thẩm” chắc chị  giận  nhỉ.”
 
 lắc đầu: “Nào .”
 
Trưởng ban thấy   thiết với cô  nên dặn  đích  hướng dẫn: “Tiểu Thẩm,   Tống Nhã sẽ do cô hướng dẫn. Chu đáo , nếu  sơ suất gì xảy  thì cả  và cô đều xong đời.”
 
Còn  chỉ cảm thấy quả là chuyện nực .
 
Để xem    thế nào mà khiến  ngỏm trong chính công ty của .
 
8.
 
 dẫn Tống Nhã về chỗ  của cô  và bắt đầu bàn giao nội dung công việc.
 
Trong khi  nghiêm túc giảng giải  phát hiện cô  chẳng  phản ứng gì. Lúc ngẩng đầu lên  thì thấy cô  đang   bằng cặp mắt thương hại: “Chị Thẩm,  chị cũng khổ thật. Phải chăng     cho chị tiền tiêu vặt? Bằng    giàu như  mà chị còn  vất vả   kiến tiền?”
 
 nén giận: “Là  thích   thôi.”
 
Dĩ nhiên,   cô  tin : “Chị  cần gắng gượng . Em  chị cũng  điều khó . Nói  thì   ,   tốn kém lo cho em ăn học, mua nhà cho gia đình em, tại    nỡ tiêu tiền cho chị nhỉ? Vậy chẳng khác gì    xem chị là  nhà ? Chị , em thấy chị   đáng thương đó.”
 
Cô  trông như đang rưng rưng nước mắt, hệt như thực sự xót xa cho .
 
Với dáng vẻ lương thiện bậc ,  nghĩ Bồ Tát trong chùa cũng  nhường chỗ cho cô . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-chong-chuyen-tri-tra-xanh-cua-toi/78.html.]
 
  còn kiên nhẫn đáp: “Chuyện giữa  và chồng,  cần cô nhọc lòng. Cô mới  ,  hơn nên  quen công việc  , kẻo đến khi  đuổi     lóc với ai.”
 
“Được thôi, em  chọc  nỗi đau của chị nữa. Có điều, chị chớ nghĩ em thực sự chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé thôi nhé! Nói cho chị , đây chẳng qua chỉ là bước đệm của em thôi. Sau  em  thể trở thành cấp  của chị đấy.” Cô  vô cùng đắc ý, dùng ánh mắt khinh thường  , như thể  là thứ đồ dơ bẩn nào đó.
 
Cười c h ế t mất. Cô    thực tập sinh thì là gì?
 
Lừa gạt  khác thì thôi, đằng  gạt cả chủ nhân thực sự là  đây thì quả là nực .
 
Sự khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng nhớ tới kế oạch của chồng,  đành dằn xuống: “Phải ? Vậy chúc ước mơ của cô sớm thành sự thật.”
 
Tan , chồng  lái chiếc Porsche đến đón .
 
  bước lên xe,    chồm tới: “Bảo bối của  vất vả . Em  mệt ,    bóp chân ?”
 
 gác chân lên đùi   và  lệnh: “Đương nhiên . Mệt c h ế t  . Anh   dừng ,  xoa bóp đến khi em  ý mới .”
 
Được chồng mát xa một hồi, cơn mệt mỏi dịu  đôi chút, nhưng   chỉnh tề thì   trông thấy Tống Nhã  ngay ở đầu xe, mắt đỏ ngầu.
 
Kẻ   chắc sẽ tưởng rằng  là tiểu tam, còn cô  mới là chính thất.
 
   cạn lời. Cô   đó từ khi nào chứ?
 
Chẳng lẽ ban nãy lúc  cùng chông  mật với , cũng đều  cô   thấy hết?
 
Nghĩ tới  khả năng  cô   trộm,  rùng . Cô   bệnh ?
 
Lúc  còn  kịp phản ứng thì chồng   bấm còi mấy   hạ cửa kính xuống: “Cô   xe của    cái gì? Muốn ăn vạ  là tìm c h ế t? Cô dở  ?”
 
Cô   chiều tủi : “Em chỉ vô tình  ngang qua thôi.”
 
“Vô tình  qua còn  mau qua cho lẹ, còn mọc rễ ở đấy  gì? Lẽ nào cô  xem trộm vợ chồng chúng  ân ái? Cô là kẻ rình rập hả?”
 
  ngại châm dầu  lửa: “Chồng ơi,  hổ quá . Phạt      hôn em ở bên ngoài nữa.”
 
Sắc mặt chồng   cô  càng u ám hơn: “Mau cút  cho , đừng để  trông thấy cô nữa.”
 
Cô  trừng mắt với   rưng rưng chạy .  thực   tại  cô    nhiều nước mắt để rơi mỗi ngày đến như .
 
Hẳn  nghiên cứu  lòng về  xanh  nhỉ.
 
Nể thật sự.
 
 hỏi chồng: “Cô   lóc đến thế mà   thấy thương cảm ?”
 
Chồng  thản nhiên đáp: “Đáng thương gì chứ, đừng nghĩ đàn ông đều ngu ngốc,      là  xanh. Bộ dạng đó của cô  chẳng   thông qua sự đồng cảm của  để đạt  mục đích riêng ?   sẽ  ngược ,  cho cô   như ý.”
 
  ngặt nghẽo,  ngờ chồng   là  chuyên trị  xanh.
 
  để chuyện  trong lòng. Nào ngờ, hôm     phát hiện tin đồn về   đầy rẫy khắp nơi.