"Ông!" Bà  chỉ tay về phía ông   run rẩy :  "Làm  chúng   thể hại  chứ!"
Ông  rít một  thuốc lào, giọng nghiêm nghị cất lên: "Hại  cái gì?"
Bộ dạng tức giận của ông   đáng sợ. Bà  trừng mắt  ông  nhưng   thêm lời nào.
Sáng sớm hôm ,  cửa nhà  xuất hiện hai chiếc chân  đầy máu.  sợ hãi đến c.h.ế.t lặng, định hét lên thì  ông  bịt miệng.
Ông  quanh, xác nhận xung quanh   ai,  kéo hai chiếc chân   nhà.
"Bà !" ông  , "Nhanh  tìm cho  một mảnh vải trắng."
Bà   thấy hai chiếc chân   mặt đất, mắt mở to,  cứng đờ. Ông  sốt ruột : "Nhanh lên!"
"Được,   tìm vải trắng."
Bà    kho tìm vải trắng, lục tung cả buổi trời mới tìm  một chiếc chăn bông vá.
Bà  : "Không  vải trắng."
Ông  nhíu mày, dùng chiếc chăn bông bọc hai chân  .
Ông  : "Bà đưa  ít tiền,   gửi cho Thuận Tử."
Bà  lấy tiền từ ngăn kéo, đưa cho ông   hỏi: "Hai cái chân     ?"
Ông  : " mang , tìm chỗ vắng  đường đốt , bà đừng lo."
Nói xong, ông   lấy chiếc bao tải đựng bắp cải , cho hai chân   trong. Ông  cầm bao tải , bà  nhíu mày, lo lắng vô cùng.
Bà  : "Niên Xuân, chuyện nhà     với  ngoài nhé."
 gật đầu: "Vâng."
Bà  đang nấu cơm trong bếp,  một  chơi trong sân. Bỗng nhiên  cảm thấy  ai đó đang  ,  ngẩng đầu lên  thì thấy một nam và một nữ đang  ở  cổng.
Họ đang   trong sân.
Người đàn ông mặt đầy thịt mỡ, trông  hơn 40 tuổi.
Người phụ nữ  nước da tái nhợt và trông hốc hác.
Cánh cổng nhà   mở , một  đàn ông và một  phụ nữ bước .
 cất tiếng gọi  trong nhà: "Bà ơi,   đến!"
Bà nội  từ trong nhà bước ,  phụ nữ   thấy bà nội  thì khựng  một chút,  đó nở nụ : "Bác gái ơi, bác vẫn khỏe chứ ạ?"
Bà nội   kỹ  phụ nữ  mặt: "Cô là ai?".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-toi-may-xac/chuong-4.html.]
"Cháu là Phượng Quyên ạ."
Vương Phượng Quyên nắm lấy cánh tay bà  và : "Đây là chồng cháu, Lưu Hỷ."
Lưu Hỷ mặt lạnh tanh,   một câu. Bà   gượng gạo: "Hai đứa  về , mau  nhà ."
Bà  dắt Vương Phượng Quyên và Lưu Hỷ  nhà.
 cũng  theo .
Vương Phượng Quyên  lên  “炕”
(một loại giường sưởi bằng gạch nung phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc.)
"Bác trai    ạ?”
Nghe Vương Phượng Quyên hỏi, bà  : "Bác  mới  ngoài."
Vương Phượng Quyên  : "Hai  đều khỏe chứ ạ?"
Vừa dứt lời, Lưu Hỷ  đẩy Vương Phượng Quyên một cái: "Nói chuyện chính !"
Lưu Hỷ trợn mắt,   “炕”, thắt lưng siết chặt bụng, trông như con cóc.
Vương Phượng Quyên cau mày,  Lưu Hỷ với ánh mắt sợ hãi: "Bác gái ơi, cháu cũng  lòng vòng với bác nữa, lúc bố cháu còn sống  cất giữ một ít tiền, nhưng cháu  tìm thấy ở nhà. Cháu   làng  là nhà dì lo tang lễ cho bố cháu, nên cháu nghĩ  tiền đó   ở trong tay hai bác  ạ?"
Lưu Hỷ : "Chắc chắn là ở trong tay nhà bác ! Mau đưa tiền  đây! Hai chúng  lấy tiền  ."
Bà  : "Lấy tiền  ? Phượng Quyên, cháu     núi thăm bố cháu ?"
Vương Phượng Quyên do dự vài giây  : "Thôi   nữa, nhà bận."
Mặt bà  trở nên khó coi, bà từ từ  dậy  đến bên cạnh ngăn kéo, lấy  chiếc túi nilon đựng tiền: "Tất cả đều ở đây."
Bà  đưa tiền cho Vương Phượng Quyên. Vừa nhận lấy tiền, Vương Phượng Quyên   Lưu Hỷ bên cạnh giật lấy. Hắn  xé toang chiếc túi nilon, đếm  tiền bên trong: "Chỉ  chút tiền  thôi ?"
Khi  lời ,    bà , như thể bà   lén lút giấu tiền .
Bà  : "Chỉ  bấy nhiêu thôi."
Lưu Hỷ ném tiền lên giường: "Chút tiền  còn chẳng đủ tiền  đường, c.h.ế.t tiệt, mày lừa tao!"
Nói xong, Lưu Hỷ bóp cổ Vương Phượng Quyên, hung hăng như  siết c.h.ế.t cô.
Bà  tiến lên can ngăn, nhưng dễ dàng  Lưu Hỷ đẩy .
  định chạy  ngoài gọi  thì ông    nhà, ông hét lớn:
"Thằng khốn kiếp, mày   phản ?"
Lưu Hỷ ngẩn  vài giây, buông Vương Phượng Quyên , chỉ tay  ông  mà mắng: " đánh vợ tao, liên quan gì đến ông?"
Ông  : "Tao là bác của nó, nếu mày còn dám động thủ, tao sẽ gọi hết thanh niên trong làng đến đây, đánh c.h.ế.t mày  ném   núi cho chó sói ăn!"