"Cái gì?"
 Bà nội  ngẩn  vài giây, bà : "Làm thế nào bây giờ? Nếu nó   chuyện , ông  thể giải thích  ."
Ông nội  : "Bà đừng vội, chuyện  còn  chắc chắn, lúc  đốt chân thằng Qúy, nó tình cờ  ngang qua,  lẽ    đốt là chân ."
Bà nội  : "Nếu nó  thì   ?"
Ông nội  rít vài  thuốc lào, ho sù sụ,  vẻ ông vẫn  nghĩ  đối sách.
Nửa đêm,   tiếng cổng mở,  mở mắt , ông nội  khoác áo   ghế đẩu, như đang chờ Trương lão Tam.
Bà nội  cầm kim chỉ xỏ sợi chỉ  kim  ánh trăng.
Bà nội  : "Ông ơi, kim chỉ  chuẩn  xong."
Ông nội  nhận lấy kim chỉ,  cầm thêm kéo.
  tiếng gõ cửa: "Cộc cộc cộc cộc."
"Chú ơi, mở cửa nhanh, cháu  tìm  một đôi chân !" 
Giọng Trương Lão Tam vang lên từ ngoài cửa,  giọng điệu  thể cảm nhận     vui mừng.
Ông   đầu  bà , dặn dò: "Chăm sóc  cho Niên Xuân." 
Dứt lời, ông mở tung cánh cửa gỗ.
Một luồng gió lạnh thổi , mang theo mùi hôi thối nồng nặc của xác thối.
 hoảng hốt gọi: "Ông ơi!"
Ông  cầm kim chỉ, bước qua ngưỡng cửa.
Bà  vội vàng che miệng , khẽ : "Đừng lên tiếng."
"Chú, chú  ."
"Lão Tam,  chỉ  thể vá cho con một chân thôi."
Trương Lão Tam lạnh lùng : "Tại ?"
Nghe giọng  của  ,   ngay   đang tức giận.
Ông nội  : "Đôi chân  quá ngắn, hãy  tìm đôi chân , chân của Vương Tiểu Tử  tồi."
  lên bà nội, nhà ội  nhăn chặt trán, bà : "Tạo nghiệp."
Ông nội   khâu đôi chân mới cho Trương Lão Tam,  ông  bước  trong nhà.
Ông  như già  mười tuổi, những nếp nhăn  khuôn mặt hằn sâu hơn, ánh mắt trở nên đục ngầu.
Ông  ném kim chỉ, kéo xuống đất,   mang  nhà một cái chân  bê bết máu, cùng với một cái chân cừu chi chít vết kim.
Ông nội  : "Bà ơi, lấy vải trắng , nhân lúc trời tối,  đốt thứ  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-toi-may-xac/chuong-6.html.]
Bà nội  giận dữ chỉ tay về phía ông nội và mắng: "Tất cả đều do ông! Sao ông   nhận may đồ cho  , rước họa  !"
Nói xong, bà lục đục   kho tìm tấm vải trắng cho ông nội. Bà tìm mãi mới thấy một mảnh vải trắng  rách.
Ông nội dùng mảnh vải trắng để bọc chân  và chân cừu, ông : " sẽ  lên ngọn núi  nhà, nơi đó vắng vẻ,   ai."
Ông nội lộ rõ vẻ mệt mỏi,   lảo đảo. Bà nội khoác thêm áo và : " sẽ  cùng ông."
Ông nội  : "Không , Niên Xuân năm nay còn nhỏ, bà hãy ở nhà trông nom."
"Ông tự    ?"
Khuôn mặt ông nội nở một nụ  buồn bã: "Có thể."
Ông  khom lưng bước  ngoài, bà  dặn dò theo bóng ông: "Cẩn thận
đấy."
Sáng hôm , tin dữ ập đến làng,   xôn xao bàn tán về cái c.h.ế.t của Lưu Hỷ.
Cái c.h.ế.t của   giống hệt chú Vương Quý, cũng mất  đôi chân,  phát hiện ở đầu làng.
Vương Phượng Quyên quỳ bên t.h.i t.h.ể Lưu Hỷ,  nức nở, ai cũng thương cảm an ủi.
Ông  trầm ngâm : "Núi  sạch sẽ,   cẩn thận cho."
Đột nhiên, Vương Tiểu Tử chen  khỏi đám đông, hai chân  hề hấn gì,   :
"Chú ơi,  núi rốt cuộc là  chuyện gì  trong sạch? Chú  thật cho chúng  ."
" ."
"Trên núi xảy  chuyện gì ?"
Dân làng  , nhiều cặp mắt đổ dồn về phía ông .
Ông  đánh giá Vương Tiểu Tử, cau mày, trông tâm trạng  tệ.
Vương Tiểu Tử  chằm chằm ông : "Chú ơi, rốt cuộc chú  gì? Vương Quý cũng c.h.ế.t như , nếu chú   thật, cháu sẽ báo cảnh
sát!"
Ông  trừng mắt  Vương Tiểu Tử: "Trương Lão Tam còn sống!" 
Vừa dứt lời ông , đám đông liền xôn xao.
Họ thầm thì bàn tán, cuối cùng   : "Sao  thể? Chúng  rõ ràng  thấy ông   chôn cất   mà?"
" , chính mắt chúng   thấy ông   chôn cất!"
Cha của Trương Lão Tam tiến lên một bước: "Anh Năm,  thể  bừa!"
Ông  : "   bừa,  chính mắt  thấy Trương Lão Tam còn sống!"
Dân làng xôn xao bàn tán, rõ ràng vẫn  tin.
Ông  chỉ tay xuống đất: "Các   ,  đây  là dấu móng dê."