Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 34: Sau này chắc thành kẻ cuồng con gái mất
Cập nhật lúc: 2025-11-06 16:37:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Đường Bảo trong lòng lo lắng khôn nguôi, lúc cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng đưa chú mèo cho Kỳ Ngôn, "Chú Kỳ Ngôn ơi, chú giữ hộ cháu một chút!"
Nói bé lập tức chạy ngoài xem Miên Miên thế nào.
Bạc Yến Châu tự nhiên cũng thấy tiếng bọn trẻ chuyện.
Khi cô bé kêu lên, tim cũng đập thình thịch, cảm giác giống như chính Đường Bảo thương .
Anh lập tức lệnh cho Kỳ Ngôn, "Cậu xem chuyện gì..."
"Vâng, gia gia!"
Kỳ Ngôn gật đầu, cũng đuổi theo Tiểu Đường Bảo ngoài.
Đến nơi, chỉ thấy cánh tay nhỏ của cô bé một cành cây trong bụi cỏ cào một vệt.
Vết thương quá nặng, nhưng làn da mỏng manh của một đứa trẻ thì cũng nhẹ.
Kỳ Ngôn thấy cũng sốt ruột, vội : "Vết thương xử lý ngay mới !"
...
...
Tiểu Đường Bảo vô cùng lo lắng, vội nắm tay em gái, : "Đi nào, chúng trong ! Anh sẽ giúp em cầm máu!"
Vân Vũ
Miên Miên sợ đau nên từ chối, lập tức theo bọn họ trong...
Đến gian nhà nghỉ, Bạc Yến Châu sai quản gia lấy hộp cứu thương đến.
Khi tới nơi, hỏi: "Có nghiêm trọng ?"
Kỳ Ngôn báo cáo: "Không quá nghiêm trọng, chỉ trầy da và chảy một chút máu."
Bạc Yến Châu hình dung mức độ vết thương, bình tĩnh : "Trước tiên dùng nước khử trùng sát trùng, đó dùng băng cá nhân dán ."
Bình thường Tiểu Đường Bảo nghịch ngợm thương ở nhà cũng đều xử lý như .
Kỳ Ngôn chần chừ, lập tức lấy nước khử trùng , chuẩn thao tác thì Tiểu Đường Bảo : "Chú Kỳ Ngôn ơi, để cháu , cháu sẽ giúp em bôi."
Nếu chú Kỳ Ngôn mạnh tay, em sẽ đau mất.
Nghĩ , bé tự tay lấy lọ nước khử trùng, dùng bông gòn thấm một ít nhẹ nhàng lau vết thương cho Tiểu Miên Miên.
"Đừng sợ nhé, đau , xong ngay thôi!"
Cậu nhỏ nhẹ dỗ dành em gái, vì sợ em đau nên còn cẩn thận thổi phù phù.
Miên Miên chớp mắt trai cẩn thận từng li từng tí như , mím môi : "Anh trai quá, giống hệt em! Mỗi bôi t.h.u.ố.c cho em cũng thổi phù phù như thế! Sau đó em cảm thấy đỡ đau hơn nhiều..."
Đường Bảo xong cũng , hỏi: "Em thường xuyên thương ?"
Cô bé lắc đầu: "Cũng , chỉ là thỉnh thoảng cẩn thận ngã thôi."
Tiểu Đường Bảo gật đầu, dặn dò: "Vậy từ nay em cẩn thận hơn, nếu chịu đau vẫn là em đấy."
"Ừm, em !"
Miên Miên gật đầu ngoan ngoãn đáp.
Đường Bảo nhanh chóng khử trùng xong vết thương, còn tìm một miếng băng cá nhân hình nhân vật hoạt hình dán lên.
"Xong ."
Miếng băng cá nhân hình dễ thương khiến cô bé cảm thấy vết thương bớt đau hẳn, "Cảm ơn trai!"
Giọng ngọng ngọng dễ thương vô cùng.
"Không gì."
Vẻ lo lắng mặt Tiểu Đường Bảo cũng dần tan biến, dặn dò: "Từ nay em đừng chui đó nữa nhé! Nếu trầy xước nữa thì . Nếu chú mèo chạy đó, em cứ gọi hoặc nhờ tìm giúp cũng !"
"Vâng ạ!"
Miên Miên gật đầu.
Cảm giác trầy xước chẳng dễ chịu chút nào, em sẽ thế nữa.
"À, Tiểu Miên Hoa ?"
Cô bé ngoái đầu quanh, định tìm chú mèo.
Lúc , Tiểu Miên Hoa đang đùi Bạc Yến Châu...
Nãy giờ Kỳ Ngôn lấy đồ cứu thương nên thể bế mèo, đành đưa nó cho Bạc Yến Châu.
Nếu là bình thường, Bạc Yến Châu nhất định đụng loại động vật nhỏ .
lúc , đành giữ hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-34-sau-nay-chac-thanh-ke-cuong-con-gai-mat.html.]
Cô bé thấy liền tò mò hỏi: "Sao chú mèo ngoan ngoãn như khi ở với chú ? Em bế nó, nó cứ kêu suốt."
Hơn nữa còn bỏ chạy nữa.
Bạc Yến Châu thấy giọng của cô bé, nhướng mày, dùng ngón tay gãi nhẹ đầu mèo, : "Mèo hoang thường chút bản tính hoang dã, lẽ nó thấy em quá nhỏ nên mới bỏ chạy. Chú là lớn, nó sợ chú nên dám chạy..."
"Ồ..."
Miên Miên miệng thì đáp nhưng phụng phịu, lẩm bẩm: "Em còn thường xuyên cho nó ăn nữa cơ."
Bạc Yến Châu như thể tưởng tượng biểu cảm lúc của cô bé.
Giọng dịu dàng hơn: "Muốn mèo lời cũng cần dạy... Em đây, chú sẽ dạy em cách thiết với nó, đảm bảo em bế nó sẽ chạy nữa."
"Thật ạ?"
Cô bé nửa tin nửa ngờ.
Dù trong lòng nghĩ nên tránh xa chồng cũ phụ bạc của , nhưng sức hút của chú mèo quá lớn.
Cô bé đắn đo một chút, cuối cùng nhịn mà bước gần.
Thân hình nhỏ nhắn mềm mại dựa cánh tay Bạc Yến Châu, cô bé tò mò hỏi: "Phải thế nào ạ?"
Bạc Yến Châu đưa tay , : "Đưa tay cho chú..."
Miên Miên theo, đặt bàn tay nhỏ xíu của lên bàn tay to lớn của .
Bạc Yến Châu nắm lấy tay cô bé, dẫn dắt cô chạm chú mèo, dạy cô cách giao tiếp với mèo.
"Trước khi bế nó, em hãy vuốt ve đầu nó như thế ..."
Miên Miên cảm thấy bàn tay ấm áp.
Hơn nữa, sự dẫn dắt của , Tiểu Miên Hoa thực sự kháng cự, thậm chí còn thiết l.i.ế.m ngón tay cô bé.
Miên Miên mắt sáng rực, giọng tràn đầy vui sướng: "Ôi~ Nó l.i.ế.m em kìa! Chú giỏi quá!"
Bạc Yến Châu hiếm khi nhếch mép , kiên nhẫn vô cùng.
Kỳ Ngôn bên cạnh thấy cũng cảm thấy kỳ lạ.
Gia gia của bình thường chỉ kiên nhẫn với tiểu thiếu gia, nhưng phần lớn thời gian đều nghiêm khắc.
Bây giờ dịu dàng như với cô bé !
Sau ... đừng thành kẻ cuồng con gái mất!
Vì chú mèo thiết với Miên Miên nên cô bé ở chơi một lúc, đến khi Lưu Tẩu gọi điện thoại đồng hồ thông minh tìm , cô mới tạm biệt về.
Sau khi cô bé rời , biệt thự trở nên yên tĩnh.
Tiểu Đường Bảo cảm thấy cô đơn khó tả.
Cậu bé nghĩ, là cũng mua ít thức ăn cho mèo, ngoài cho mèo ăn, gặp em gái!
Thế là bé liền chạy tìm ông quản gia, nhờ ông mua ít thức ăn cho mèo, cùng với pate mèo, đồ chơi như cần câu mèo cuộn len.
Bạc Yến Châu thấy liền hỏi: "Đường Bảo, con quên mất con còn học ?"
Mấy ngày viện đúng cuối tuần, mấy ngày nay tình cờ thấy nên đưa bé đến trường.
Đừng để bé ham chơi quá mà quên mất!
Cậu bé bình tĩnh đáp: "Con quên , con thể cho mèo ăn khi tan học, buổi tối."
Học tập thể bỏ bê, nhưng thời gian thể sắp xếp !
Bạc Yến Châu xong liền : "Con nhớ là , chữ chú dạy con cũng luyện tập, đừng chỉ ham chơi."
"Ừ..."
Cậu bé miễn cưỡng đáp, phụng phịu : "Ba, lúc nãy ba đối với em thái độ như ..."
Bạc Yến Châu : "Em là con gái, con ?"
Cậu bé đáp đầy tự tin: "Con cũng thể là con gái mà! Rõ ràng đều là trẻ con, phân biệt đối xử như !"
Thật công bằng!
Bạc Yến Châu lạnh lùng đáp: "Nếu con hài lòng, thể mặc váy, lẽ ba sẽ dịu dàng hơn với con."
Tiểu Đường Bảo: "..."
Ba đừng quá đáng như chứ!