Lộ Lê “Ừ” một tiếng, cũng không định ghé vào cửa tiệm đen đủi kia, liền kéo Kiều Giai Nhất đi chỗ khác.
Hôm nay cô hẹn Kiều Giai Nhất ra đây là vì muốn mua quà cho bà nội Trì, cuối tuần này cô muốn cùng Trì Thầm Yến về Trì gia thăm bà nội.
Kiều Giai Nhất nhìn trong tủ kính một cái, đột nhiên nói: “Cậu nhìn cái túi kia coi, sao tớ có cảm giác hình như cậu cũng có một cái y vậy thế.”
Lộ Lê như gặp ma: “Cậu không sao đó chứ?”
“Bộ tớ điên rồi hay gì mà đi mua sản phẩm của sen trắng? Tớ thiếu điều muốn đem chậu than huân lá bưởi tới đuổi tà đây này.”
Kiều Giai Nhất gật đầu: “Cũng đúng.”
……
Cuối tuần, Lộ Lê kéo tay Trì Thầm Yến, ngoan ngoãn cùng anh đi về Trì gia, lúc thấy lão phu nhân thì chạy lại gọi “Bà nội.”
Con chó nhỏ phe phẩy cái đuôi vây lấy cô.
Trì Thầm Yến cười cười.
Bà nội Trì kéo tay Lộ Lê, nhìn thoáng qua Trì Thầm Yến.
Bà biết trước kia Lộ Lê bị tai nạn nên mất trí nhớ, cũng biết Lộ Lê bây giờ đã khôi phục rồi.
Trải qua mấy ngày, hình như tình cảm của cháu trai cháu dâu có tiến triển rồi.
Bà cảm thấy rất vui.
Trì Thầm Yến cùng Lộ Lê ngồi xuống, bà nội Trì đeo kính lên, nhìn trong máy tính bảng Trì Thầm Yến đưa qua, bên trong có báo cáo tài vụ mới nhất của Thịnh Cảnh.
Bà nói là bà muốn rời khỏi ghế chủ tịch, đem công ty hoàn toàn giao cho anh.
Hai bà cháu nói chuyện công việc một lúc.
Lộ Lê đối với đề tài này không hứng thú, nên ngồi chơi với chó.
Cô cầm một hộp bánh quy cho chó, từng viên từng viên mà đút cho nó ăn, thỉnh thoảng còn xoa đầu nó.
Hai bà cháu nói chuyện một lúc cũng xong.
Bà nội Trì nhìn thoáng qua thấy Lộ Lê đang chơi với chó.
“Hai đứa kết hôn cũng ba năm rồi, đã có tính toán gì tiếp theo chưa?”
Lộ Lê nghe được lời này, cảm giác là nói với cô, tay đang vuốt lông chó cũng ngừng lại, quay đầu.
Bà nội Trì nhìn cô rồi lại nhìn Trì Thầm Yến, ánh mắt thăm dò.
Lộ Lê quay qua nhìn Trì Thầm Yến, biểu cảm hơi ngốc.
Chính là đang hỏi cái thể loại “tính toán” mà cô đang nghĩ tới ư?
Trì Thầm Yến cũng đang nhìn cô, muốn dùng ánh mắt để cho cô biết, là tiếp theo cô muốn thế nào thì anh sẽ theo như thế.
Bà nội lúc trước cũng không có hối anh và Lộ Lê phải sinh cháu, vì lúc đó bà biết hai người không có tình cảm, có thúc giục cũng vô ích, bây giờ thấy tình cảm hai người tiến triển, liền nôn muốn có cháu bồng.
Trì Thầm Yến cười một chút, cầm tay Lộ Lê, lại nói với bà: “Bọn cháu muốn thuận theo tự nhiên.”
Lộ Lê nghe được mặt ửng đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-145-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Thuận theo tự nhiên gì chứ, cô đã đồng ý đâu.
Lỡ về sau đẻ ra rồi đứa nhỏ tranh sủng với cô thì sao?
Rồi lỡ đẻ ra không có thừa kế được gene tốt của ba mẹ, gene lặn trồi lên, sinh ra xấu xí thì sao giờ?
Rồi lỡ cô sinh ra một đứa bé bị biến dạng thì sao?
Lộ Lê đột nhiên phát hiện vấn đề từ việc sinh con có quá nhiều.
Cái gì thuận theo tự nhiên a, nàng đều còn không có đồng ý đâu.
Bà nội Trì nhìn Lộ Lê: “Thế ý Lê Lê thì sao?”
Lộ Lê lặng lẽ nắm tay Trì Thầm Yến: “Cái đó, con cũng thuận theo tự nhiên.”
Bà nội Trì gật đầu: “Hai đứa còn trẻ, không vội.”
Lộ Lê nghe được, cả mặt đỏ bừng.
Sau giờ trưa chính là giờ nghỉ trưa ở Trì gia.
Lộ Lê cùng Trì Thầm Yến về phòng của anh, đóng cửa lại, chỉ còn có hai người, rốt cuộc cũng bắt đầu nghiêm túc thảo luận một chuyện.
“Sau này em không đến đây nữa.” Lộ Lê vừa vào cửa đã nói với Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến cười: “Sợ bị hối sinh em bé hả?”
Lộ Lê liếc anh một cái, ý chỉ biết rồi còn hỏi.
“Có gì đâu mà sợ chứ.” Trì Thầm Yến ôm cô từ đằng sau, “Không phải chỉ cần sinh một đứa là xong sao?”
“Đáng ghét.” Lộ Lê tức giận nhéo anh một cái.
Hai người nghỉ trưa trên giường, Lộ Lê lại mang album hồi nhỏ của Trì Thầm Yến ra xem, chăm chú xem hình chụp của anh hồi còn nhỏ.
Trì Thầm Yến dựa vào đầu giường, tay vuốt mái tóc dài của cô, đợi cô tiêu hóa đề nghị của anh.
Lộ Lê nhìn ảnh chụp lại suy tư.
Cô gấp album lại, sau đó nằm lên tay Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến nói nhỏ, có chút lười biếng, lại rất êm tai.
Anh nói: “Không sao hết.”
“Người sinh con là em, lúc mang thai chịu khổ cũng là em, cho nên chuyện gì cũng nghe em.”
“Em muốn sinh thì chúng ta sinh một đứa, chưa muốn thì đợi thêm một lúc cũng được, để anh nói chuyện với bà nội, để bà nội không hối em nữa.”
Lộ Lê nghe xong, vô cùng cảm động, đem mặt chôn vào n.g.ự.c của Trì Thầm Yến, rầu rĩ nói: “Em cũng đâu có nói là sẽ không sinh đâu.”
Trì Thầm Yến cười cười.
Giấc ngủ trưa này thật an nhàn.
Lộ Lê dụi mắt, đưa lược cho Trì Thầm Yến chải tóc cho cô.
Trì Thầm Yến dùng lược chải mái tóc dài của cô, rất nhẹ nhàng tránh làm đau cô.