Lộ Lê kéo Trì Thầm Yến lại trước bàn anh, sau đó dọn ra hai bộ chén đũa.
Trì Thầm Yến nhìn đầy nghi ngờ.
Lộ Lê: “Quà đáp lễ.”
“Cảm ơn anh đã tặng ngôi sao cho em.”
Trì Thầm Yến nhịn không được muốn cười: “Qua mấy ngày rồi mới đáp lễ thì có hơi…l”
Lúc anh nhìn thấy ánh mắt c.h.ế.t người của Lộ Lê thì ngậm miệng lại.
Lộ Lê “hừ” một cái, đi vào trong bếp bưng canh cá trích ra.
Tại mấy ngày trước cô bận suy nghĩ tìm quà cho anh đó, đến hôm nay mới quyết định không làm trời làm biển nữa làm đơn giản thôi.
Trì Thầm Yến cũng nể mặt Lộ Lê nấu cơm mà ăn sạch sẽ.
Lộ Lê nhìn cả một mâm cơm trống trơn, thở phào nhẹ nhõm.
Trì Thầm Yến hiểu Lộ Lê rõ như lòng bàn tay, nhìn thấy biểu cảm của cô, anh biết đằng sau không có đơn giản như vậy.
Buổi tối, Lộ Lê theo thói quen đi vào phòng tập thể dục mà tập yoga.
Trì Thầm Yến hỏi người làm, người làm nói cả một buổi chiều phu nhân nhốt mình trong thư phòng.
Tuy rằng làm thế này thì có hơi xâm phạm riêng tư, nhưng mà lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Trì Thầm Yến cứ thế mà mở máy tính Lộ Lê lên, muốn xem thử cô đã tính làm cái gì.
Xem lịch sử cũng không có gì đặc biệt, toàn là “Tặng quà lớn cho ông xã thì tặng gì”, “Ông xã có tiền quá thì làm thế nào để biểu đạt tâm ý”, rồi còn có “Có thể mua tàu ngầm ở đâu”.
Trì Thầm Yến nhìn đến cái “tàu ngầm” kia, muốn cười thành tiếng.
Bởi vì cái kia là ngôi sao trên trời, nên giờ muốn tặng tàu ngầm dưới đáy biển à.
Lúc anh tắt trình duyệt đi, nhìn trên màn hình chính, thấy có một folder “Tư liệu học tập bí mật nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài”.
Trì Thầm Yến hơi nhíu mày.
Anh nhấn mở ra xem.
……
Lộ Lê tập yoga xong, đang lau tóc, mặc áo ngủ ra ngoài.
Cô thấy Trì Thầm Yến vòng tay trước n.g.ự.c đứng trước cửa nhà tắm, ánh mắt nhìn cô hơi kỳ quái,
Lộ Lê: “Anh đứng đây làm gì thế?”
Trì Thầm Yến nhìn cô như thầy giáo nhìn học sinh.
Anh nói: “Đầu tiên xin lỗi trước, anh lỡ nhìn thấy tài liệu học tập nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài của em rồi.”
“Nhưng mà với thân phận là chồng em, anh cảm thấy vô cùng vui mừng với lòng ham học hỏi của vợ mình, cũng vô cùng cảm động khi vợ mình có lòng chịu học tập đến thế.”
Anh khẽ cười: “Cho nên em đã học được cái gì rồi? Đêm nay có thể làm mẫu cho anh xem một chút được không?”
Lộ Lê: “………………”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-153-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Cô nhìn người đứng trước mặt mình, nghe anh nói, lắc lắc đầu, lùi lại hai bước, phía sau lưng đựng phải chốt cửa.
Lộ Lê lúc này mới dừng lại, nhìn anh vẫn đứng yên ở đó, nuốt nước miếng.
Trong đầu cô chỉ có một chữ —
Chạy!
Lộ Lê dưới chân phản ứng còn nhanh hơn đầu óc.
Cô quăng khăn qua một bên, dép qua bên khác, nhưng tiếc là anh người cao chân dài, sải chân một bước đã đuổi kịp cô.
Lộ Lê trực tiếp dùng đầu tấn công vào n.g.ự.c Trì Thầm Yến. Nói chạy cho nhanh cuối cùng lại thành nhào đầu vào lồng n.g.ự.c người ta.
Lộ Lê ngửa đầu, nhìn anh, có chút sợ.
Trì Thầm Yến ôm eo cô, hơi nhướng mày: “Sao?”
Lộ Lê cúi đầu: “Anh à ~”
……
Quả nhiên cái gì xem xong rồi thì nên phi tang chứng cứ, không nên chừa lại rồi thấp thỏm sợ hãi.
Đặc biệt là trong trường hợp chạy không thoát, còn bị người ta giữ lại, vừa dụ vừa ép hỏi cho ra đã học được cái gì.
Lộ Lê: “Cái đó chỉ là kế hoạch thôi, giống như việc em định tặng anh tàu ngầm đó, cuối cùng đều bể hết.”
Cô che mặt, nghĩ đến việc cái tư liệu học tập tuyệt mật kia đã đập nát hình tượng thiếu nữ thuần khiết nhất vũ trụ của cô rồi: “Cho nên cái gì em cũng chưa có học được, thật sự không có học được cái gì hết á.”
Nhìn cô không khác nào học sinh kém đã thi không đủ điểm mà còn không có chí tiến thủ nữa.
Trì Thầm Yến nhìn có vẻ đáng tiếc: “Thật?”
Lộ Lê ôm mặt gật đầu: “Thật.”
Trì Thầm Yến nghe xong cười khẽ, lúc anh cười, Trì Thầm Yến cảm nhận được n.g.ự.c anh khẽ rung, anh ôm cô về phòng ngủ, mở tivi.
Lộ Lê nghe có âm thanh không rõ ràng lắm.
Cô nhìn về phía tivi, thấy tư liệu học tập bí mật của mình đang chiếu trên tivi, há miệng.
Trì Thầm Yến ở bên tai dụ dỗ cô: “Thế thì bây giờ học một chút nhé?”
“Lê Lê chắc chắn sẽ học rất nhanh.” Anh nói chuyện như đang dỗ con nít, nhưng cũng giống như bác thợ săn đang dụ con thỏ nhỏ.
Lộ Lê nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng, nhíu mày.
Trì Thầm Yến tắt tivi.
Thỏ con sa lưới rồi.
Đèn ngủ bên đầu giường được bật lên, cảnh vật trong phòng vừa sinh động mà vừa chân thật.
Anh thích nhìn lúc cô nhíu mày, cắn môi nhẫn nhịn, anh cũng thích nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, thích lúc cô chống tay lên người anh, cũng thích lúc cô đột nhiên vì bị ấn xuống bất ngờ mà mở miệng nức nở, sau đó ráng không khóc, ủy khuất nhìn về phía anh.