Trì Thầm Yến nghe lời khẳng định từ Lộ Lê, bỏ máy tính bảng xuống, giang hai tay ra với cô.
Lộ Lê biểu cảm không chịu, nhưng lại cứ thế mà chạy vào lòng anh.
Trì Thầm Yến vuốt vuốt tóc dài của Lộ Lê.
“Coi như lần này anh lập công, ngày mai mời anh đi xem phim nhé. Là bộ phim điện ảnh của em.” Lộ Lê chống cằm trên n.g.ự.c Trì Thầm Yến, ngẩng đầu, nét cười trên khóe môi.
“Học sinh lớp mười cuối cùng” sau khi ra mắt danh tiếng không tồi, cô cảm giác lần này chắc sẽ không bị lỗ.
Trì Thầm Yến nhìn vào đôi mắt của Lộ Lê, sau đó trở mình, đem cô đè dưới thân
“Đều nghe em.” Anh một bên hôn xương quai xanh của cô, một bên nói.
Lộ Lê thét chói tai tìm đường chạy.
Xong việc, anh vẫn cứ nằm im đó, không chịu đi ra.
Lộ Lê cả người đầy mồ hôi, biết anh cố tình, liền nâng chân lên đá đá anh.
Chân mới nâng lên chưa kịp đá đã bị nắm lấy, anh cúi người, bắt đầu hôn cô.
Lộ Lê nghiêng đầu, nụ hôn của anh rơi xuống lông mày và bên má cô.
Lúc trước đã đồng ý với anh là “lúc nào cũng được” xong, sau đó anh quang minh chính đại mà ra sức gieo trồng.
Làm đến nỗi bây giờ Lộ Lê bị ám ảnh, buổi tối đi ngủ còn mơ thấy em bé khóc.
Lộ Lê lại nghĩ nếu giờ giữa hai người có thêm một đứa bé, nếu cô và đứa bé cùng khóc, Trì Thầm Yến sẽ dỗ ai trước.
Nếu dám dỗ đứa nhỏ trước thì coi như đời này anh sống đủ rồi.
Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng rời đi, lau dọn một chút, sau đó ôm Lộ Lê đi tắm.
Lộ Lê ở trong phòng tắm lại bị lăn qua lộn lại một lúc lâu, đến lúc đi ra thì toàn thân không còn sức sống, hệt như một con mèo lười, đầu vừa đặt lên gối đã ngủ ngay.
Trì Thầm Yến khẽ hôn lên trán cô.
***
Ngày hôm sau, Trì Thầm Yến được Lộ Lê dắt đi xem phim, ngồi 90 phút, xem trọn vẹn bộ phim.
Thật ra cô có file gốc, có thể ở nhà xem, nhưng mà Lộ Lê vẫn muốn ra ngoài xem để góp vào doanh số bán vé.
Lúc đi ra còn có mấy cô gái nhỏ đang hưng phấn khoe vào vòng bạn bè trên WeChat.
Lộ Lê dùng khuỷu tay chọc Trì Thầm Yến: “Anh thấy sao?”
Cô vừa chọc xong còn lầm bầm: “Hồi trước bọn em đã phân tích rồi, khán giả mục tiêu của loại phim điện ảnh này cũng không phải nhắm vào mấy người làm kinh doanh như anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-160-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Trì Thầm Yến nghe xong cười cười, nắm tay Lộ Lê: “Anh thấy không tồi.”
Lộ Lê không tin: “Anh nói thật không đó?”
Trì Thầm Yến gật đầu: “Anh xin thề trước gu thẩm mỹ của bản thân.”
Lộ Lê lúc này mới tin.
Dù sao thì phủ định gu thẩm mỹ của Trì Thầm Yến chẳng khác nào phủ định tiểu kiều thê là cô đây.
Trì Thầm Yến đương nhiên không dám lấy vợ ra nói đùa.
Trì Thầm Yến bóp bóp tay Lộ Lê: “Nhìn thấy thành phẩm do mình làm ra cảm giác thế nào?”
Lộ Lê biết ý anh chỉ đến tên của cô trong phần credit.
Cô khẽ cười, hất cằm: “Cũng khá vui đó.”
Cô đột nhiên khiêm tốn: “Dù sao cũng do rảnh quá không gì làm, chơi một chút thôi.”
“Dù sao còn đỡ hơn đi làm thiên sứ đầu tư.” Cô nhìn thoáng qua Trì Thầm Yến, nhớ tới lúc trước anh bảo cô đi làm thiên sứ đầu tư.
Trì Thầm Yến rất thích Lộ Lê nói mấy câu giận lẫy thế này với anh.
“Học sinh lớp mười cuối cùng” ra mắt đến ngày thứ ba, trên Weibo chính thức đăng thông báo doanh thu phòng vé đã vượt mốc trăm triệu.
So với thị trường thì đây không phải là một thành tích lớn, vì diễn viên chính cũng không nổi tiếng gì, nhưng mà nội dung lại rất hay, không có mấy cái cẩu huyết như phá thai rồi tình tay ba tay bốn này nọ, dàn diễn viên chính chủ yếu là một nhóm học sinh nhiệt tình bảo vệ ngôi trường mình yêu thương, người xem xem xong vô cùng cảm động, ở các diễn đàn phim ảnh cũng nhận được phản hồi tích cực. Sau khi vượt qua cột mốc trăm triệu kia, càng nổi tiếng hơn, lúc nào cũng hết vé, Weibo của diễn viên chính cũng thu được thêm không ít fans mới.
Đến cả trấn nhỏ ở tỉnh Tây kia cũng nổi tiếng, du khách ùn ùn kéo đến.
Sau đó là hai trăm triệu, ba trăm, năm trăm triệu…
Lộ Lê vốn đã đoán sẽ vượt qua trăm triệu, cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà trốn trong chăn cười.
Bây giờ còn vượt cả dự tính của cô nữa.
Lúc đầu không có mấy ai để ý, về sau có mấy người nhận ra, thấy phần credit có viết tên Lộ Lê.
Ủa Lộ Lê?
Là phu nhân Lộ Lê ai cũng biết đó hả?
Đúng rồi, chính là phu nhân Lộ Lê ai cũng biết đó.
Đạo diễn sau khi công chiếu phim cũng nhận phỏng vấn, nói rất nhiều chuyện liên quan đến quá trình quay, còn cố ý cảm ơn tiểu thư Lộ Lê, vô cùng biết ơn đến rơi nước mắt.
Nếu không có tiểu thư Lộ Lê thì sẽ không có đoàn làm phim, cảm ơn sự tín nhiệm và đầu tư của tiểu thư Lộ Lê, cảm ơn tiểu thư Lộ Lê đã theo sát quá trình, giúp chúng tôi có thể hoàn thành tác phẩm mà đem đi công chiếu.