Hai gia đình sau khi hết giờ làm đều kéo đến bệnh viện đợi, đặc biệt là anh hai của cô, cô không ngờ anh sẽ đến. Anh đã cố ý đến thành phố S để đợi gặp mặt cháu trai, vậy mà người thừa kế bạc tỉ này ở trong bụng cô bắt đầu bán giá, khiến mọi người trái mong phải đợi, không hề muốn ra chút nào.
Lộ Lê vuốt vuốt cái bụng cao như núi của mình, nhìn Trì Thầm Yến bằng ánh mắt u oán, nói thầm: “Mang họ Trì (*), hèn chi lâu dữ.”
Trì Thầm Yến: “………………”
Sau ngày dự sinh một tuần, đến cả bác sĩ cũng đã kiểm tra, Trì Thầm Yến ký tên, quyết định làm thủ tục trợ sản cho Lộ Lê.
Đứa nhỏ này ở trong bụng quá lâu so với ngày dự sinh, ở càng lâu sẽ càng làm ảnh hưởng đến cơ thể của người mẹ, thứ hai nữa là đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, sẽ ảnh hưởng đến việc sinh nở sau này.
Thủ tục trợ sản đã làm xong, y tá đang chuẩn bị tiêm thuốc cho cô.
Lộ Lê ôm bụng, ngồi dạng chân trên giường, cố dùng sức.
“Cầu con mau đi ra có được không? Mẹ không muốn tiêm thuốc trợ sản đâu.”
“Trong bụng có cảnh gì đẹp mà con nhất định phải ở trong đó lâu như vậy chứ, bên ngoài này mới vui nè.”
“Bà cố với ông bà ngoại, còn có cậu của con nữa, ai cũng muốn gặp con hết, ba mẹ cũng muốn gặp con rồi.”
“Biết con là người thừa kế bạc tỉ rồi, đã trễ sinh một tuần rồi, làm giá đủ rồi nha.”
Lộ Lê tận tình khuyên bảo, không biết có phải người thừa kế bạc tỉ nghe lời cô hay không, ngày dự sinh thì không đau bụng đâu nhưng nửa tiếng trước khi tiêm thuốc trợ sản, bụng đột nhiên đau.
“Ông xã, hình như không cần tiêm thuốc nữa.” Lộ Lê đau đến nhíu mày, “Đau quá nè!”
Trì Thầm Yến bị dọa sợ, vội bấm chuông gọi bác sĩ và y tá.
Hai gia đình vốn đang mệt mỏi vì đợi chờ, nghe được Lộ Lê đã đau bụng muốn sinh, lại khẩn trương cả lên.
Quả nhiên người thừa kế bạc tỉ biết chơi thật sự, nhưng mà cũng may không muốn mẹ chịu khổ, Lộ Lê mới động thai xong thì liền thuận lợi hạ sinh, rặn mấy phát đã nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Là một bé trai, nặng 3 ký 4, các chỉ số đều khỏe mạnh.
Tuy rằng ra đời trễ một tuần, nhưng sau khi Tiểu Tiểu Trì ra đời thì người thân hai nhà vẫn vui như hội, được ông ngoại và cậu tặng cho mấy món quà giá trị đến nói không nên lời.
Một tháng sau, Lộ Lê sau khi ở cữ thì về nhà, đồng thời cũng thông báo tin ra bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-184-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Ở bệnh viện đợi sinh xong lại ở cữ, Lộ Lê ở bên ngoài hai tháng mới được về nhà. Lúc về đến nhà, Lộ Lê mới thật sự thả lỏng.
Dù có bảo mẫu chuyên nghiệp ở bên cạnh, nhưng tháng đầu tiên đối với hai người phải gọi là luống cuống tay chân, cũng may là bây giờ đã về nhà, hằng ngày có thể từ từ học tập.
Lộ Lê nôn nóng muốn được ôm Trì Đáo Đáo rồi.
Bởi vì ra đời trễ, cho nên Lộ Lê đã đặt nhũ danh cho người thừa kế bạc tỉ này là Trì Đáo Đáo (Trì đến trễ).
Trì Đáo Đáo lúc ở trong bụng thì ầm ĩ vô cùng, Lộ Lê tưởng là lúc sinh ra cũng sẽ hiếu động nghịch ngợm, ai dè cô đoán sai rồi, Trì Đáo Đáo mỗi ngày ngoại trừ việc đói bụng, tè dầm, khóc nhè ra, thời gian còn lại đều nằm ngủ rất ngoan.
Lộ Lê ôm Trì Đáo Đáo cho b.ú sữa, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé.
Đứa nhỏ này có chút xíu nhưng lúc b.ú sữa mẹ lại rất hăng, một tay nắm chặt lại, mặt ham ăn đến đỏ bừng.
Lộ Lê ngay từ lần đầu tiên cho con b.ú đã yêu thương đứa nhỏ này đến nói không nên lời.
Trước khi sinh Trì Đáo Đáo ra còn sợ nó sẽ tranh sủng với cô, sinh xong rồi mới biết, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người đứa nhỏ, làm gì còn tâm trí đâu mà đi tranh sủng.
Trì Thầm Yến sau khi đã dọn phòng em bé xong, lúc quay về thì thấy Lộ Lê đang cho Trì Đáo Đáo uống sữa.
Nét mặt Lộ Lê rất dịu dàng, cả người toát lên khí chất của người mẹ.
Một lớn một nhỏ, anh cảm thấy đời mình thế này đã mãn nguyện rồi.
Lộ Lê vừa cho con b.ú xong, thấy Trì Thầm Yến đi lại thì đưa con cho anh vỗ.
Lúc ở cữ đã được học qua, cho nên anh đối với việc vỗ lưng để con không bị nghẹn làm vô cùng thành thục.
Lộ Lê dùng khăn ướt lau n.g.ự.c xong rồi mặc quần áo lại.
Trì Thầm Yến nhìn Trì Đáo Đáo đã ăn no rồi lăn ra ngủ trong n.g.ự.c mình, lại nhìn về phía cô vợ nhỏ của anh đã cực khổ sinh con rồi mới ở cữ xong.
Anh còn tưởng nếu sinh ra một bé gái vừa mềm vừa thơm, một lớn một nhỏ nếu nhào vào lòng anh mà tranh sủng thì anh không biết chọn ai bỏ ai, nhưng bây giờ lại sinh ra Trì Đáo Đáo, tương lai mà có tranh sủng thì anh nhất định sẽ thiên vị vợ nhỏ của anh rồi.
Lộ Lê sau khi sửa sang quần áo xong thì đi lại chỗ hai người.