Trì Thầm Yến khuất sau tấm cửa.
Tưởng Thơ Giai nói muốn đi vệ sinh, lúc đi ra còn thuận tay cầm theo văn kiện trên bàn.
Vương Kính châm thuốc, nói một câu đồ kỹ nữ.
Y đã sớm nhận ra, cả một buổi tối cô ta đều nhìn chằm chằm Trì Thầm Yến.
Tưởng Thơ Giai đi dọc hành lang.
Đàn ông trong mắt cô đều giống nhau, đều tự xưng là thâm tình, nhìn có vẻ đàng hoàng nhưng ngồi xuống bên cạnh phụ nữ thì ngả ngớn, còn người kia, không biết nếu được chủ động dâng lên tới tay, không biết sẽ là loại đức hạnh gì.
Huống chi, anh cũng không phải nam nhân thâm tình gì, anh là người chồng plastic.
Ban ngày, lúc nghe Lộ Lê nói những lời kia, cô ta không tin. Đâu có người phụ nữ nào lại ra đường nói mình với chồng tình cảm vợ chồng không tốt chứ.
Cô đã gặp qua nhiều bà chủ giống Lộ Lê rồi, chồng ở bên ngoài ôm ấp tiểu tam, thậm chí còn có con riêng, nhưng hễ có ai hỏi tới, bọn họ đều làm như không có chuyện gì, đều cười nói chồng mình rất yêu thương lại quan tâm mình.
……
“Trì tổng.” Trì Thầm Yến chuẩn bị vào thang máy thì nghe có người phía sau gọi lại.
Tưởng Thơ Giai chạy chậm lại, đem văn kiện đưa đến trước mặt anh: “Trì tổng, văn kiện này anh quên cầm theo, tôi đến đưa cho anh.”
Thư ký Chu nhận văn kiện trong tay Tưởng Thơ Giai, lướt qua, là bản đồ quy hoạch.
Trì Thầm Yến liếc mắt nhìn một cái, ừ một tiếng, bước vào thang máy.
Tưởng Thơ Giai liền đi theo vào trong thang máy.
Thư ký Chu cảm thấy khó hiểu, Tưởng Thơ Giai cười với anh ta một cái: “Tôi cũng tan tầm.”
Thang máy đi xuống.
“Trì tổng.” Tưởng Thơ Giai cũng không đợi lâu, nói: “Hôm nay tôi đi dạo phố có gặp vợ anh.”
Nghe Tưởng Thơ Giai nhắc đến Lộ Lê, Trì Thầm Yến lúc này mới liếc cô ta một cái.
Tưởng Thơ Giai cười: “Vợ anh còn oán giận nói anh suốt ngày bận công việc không có thời gian ở bên cô ấy.”
“Thật sự là thế sao, Trì tổng?” Cô ta giả vờ tò mò mà nhìn Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến chỉ ừ một tiếng.
Nhưng thư ký Chu đứng một bên có chút tò mò. Bà chủ cùng với Tưởng tiểu thư có quen nhau sao, lại còn nói chuyện phiếm như thế này nữa, sao trước giờ anh ta không biết.
Tưởng Thơ Giai vẫn cười nói, ra vẻ rất thân quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-48-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc đến hầm để xe, Tưởng Thơ Giai nhìn Trì Thầm Yến rời đi, lúc đưa văn kiện cho anh đã kẹp thẻ phòng vào trong đó.
Tưởng Thơ Giai trước giờ luôn ở khách sạn năm sao cao cấp giữa trung tâm thành phố, cách Tô hà Loan rất gần.
Anh rất dễ dàng mà có thể ghé lại.
Đêm nay không cần hầu hạ Vương Kính, cô ta cũng đã tắm rửa qua, bôi kem dưỡng thể xong lại ngắm nhìn mình trong gương.
Cô ta tin rằng, qua đêm nay, cô ta cũng có thể tùy tay mà mua một đôi khuy áo giá trị sáu chữ số.
Chỉ trong chốc lát, chuông cửa vang lên.
Tưởng Thơ Giai cười, biết mình đã đánh cược thành công, chỉ mặc áo ngủ tơ tằm mà ra mở cửa.
Kết quả, cửa vừa mở ra, khi nhìn thấy người đứng trước cửa, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Thư ký Chu đang đứng trước cửa, trên mặt hiện lên nụ cười công nghiệp.
“Đây là thẻ phòng Tưởng tiểu thư kẹp nhầm vào văn kiện.” Thư ký Chu đưa thẻ phòng ra.
Tưởng Thơ Giai nhìn thẻ phòng mình cố tình kẹp vào văn kiện, nghẹn lời, nhất thời không biết có nên nhận hay không.
Thư ký Chu thấy cô ta không nhận, liền đem thẻ phòng cắm vào cửa.
“Trì tổng muốn báo với cô một tiếng, làm người không nên bừa bãi, đồ đạc có thể lấy ra đưa lung tung, nhưng thứ bị mất đi chính là thể diện.”
“Trì tổng ban ngày bận rộn làm việc không thể ở bên cạnh phu nhân, cho nên ban đêm sẽ về nhà bù đắp.”
“Còn có hai lời này là phu nhân muốn tôi chuyển đến cho cô, nói cô làm phụ nữ điều đầu tiên cần phải học chính là tự trọng, điều thứ hai chính là biết tự ước lượng giá trị bản thân. Nếu lần sau còn phát sinh loại tình huống này, người cô chờ được không phải khách quen mà sẽ là cảnh sát.”
Thư ký Chu xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, liền gọi điện báo cáo cho tổng tài.
“Tôi biết rồi. Được.” Trì Thầm Yến gọi điện với thư ký Chu xong, bỏ điện thoại xuống, nhìn Lộ Lê đang ngồi trên đùi anh.
Lộ Lê như có như không: “Nếu không phải niệm tình cô ta vi phạm lần đầu, em thật sự sẽ kêu cảnh sát tới bắt cô ta.”
Trì Thầm Yến nhịn không được ý cười, không biết Lộ Lê học đâu ra ba cái trò này.
Có trời mới biết, lúc cái thẻ phòng kia đột nhiên rớt ra, còn rớt trước mặt Lộ Lê nữa, anh trong lòng có bao nhiêu kinh hoảng.
Rốt cuộc nếu mà Lộ Lê muốn nháo lên với anh, anh cũng không có đường chối cãi.
Kết quả, Lộ Lê nháo cũng không nháo, còn ngồi lắng nghe anh giải thích, rồi nghiên cứu mẩu giấy nhỏ gắn chung với thẻ phòng, sau đó đưa ra kết luận.
Là có người không biết tự lượng sức mình, muốn đi câu dẫn chồng cô.