Trì Thầm Yến ánh mắt lãnh đạm: “Rồi sao nữa?”
Bạch Thiên Nghênh bất ngờ một chút.
Ngay sau đó liền nhận ra là Trì Thầm Yến đang hỏi cô ta có còn chuyện gì cần nói thì nói nhanh để anh còn đi.
Cô ta cắn môi, một tay ôm lấy khuỷu tay, cười cười tự giễu: “Anh đối với phụ nữ đều lãnh đạm như vậy sao?”
Hệt như thời cấp ba, lúc hai người qua lại với nhau, toàn trường đều cho rằng hai người đang quen nhau, chỉ có cô ta biết, giữa hai người một chút cảm tình cũng không có, cô ta khó chịu lo được lo mất, lúc cô ta đề xuất muốn hôn anh, anh lại đề nghị chia tay.
Trì Thầm Yến nhíu mày.
Anh cảm thấy bản thân cũng nên rõ ràng một chút: “Cô cũng biết quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì. Để không xảy ra những hiểu lầm không đáng có, tôi thấy chúng ta không cần phải gặp lại nhau, cũng không cần phải nói chuyện qua lại.”
Bạch Thiên Nghênh siết chặt tay: “Hiểu lầm không đáng có, ý anh là…với vợ của anh sao?”
“Em đã gặp cô ấy rồi, cô ấy thật xinh đẹp. Nhưng mà lúc em ở bên Mỹ, em có nghe nói hai người tình cảm không hạnh phúc.”
“Hai người là gia tộc liên hôn không phải sao?”
Trì Thầm Yến nheo mắt lại, nhìn người trước mặt mình.
Anh đột nhiên không biết mấy năm trước rốt cuộc cô ta có điểm gì mà hấp dẫn anh.
Có thể là hồi đó cô ta là học sinh được trợ cấp đầy thị phi trong đám học sinh không phú thì quý kia, cũng có thể lúc ấy cô ta mặc váy dài dịu dàng như hình mẫu nữ sinh lý tưởng trong lòng nam sinh.
“Tôi cùng vợ tôi vẫn đang rất hạnh phúc.” Anh nói. “Tình cảm cũng rất tốt.”
“Tôi mong cô từ nay về sau không cần chủ động đến gặp vợ tôi. Cô ấy cũng không thích nhãn hiệu thiết kế của cô, cũng không có hứng đi xem buổi ra mắt bộ sưu tập mới của cô.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
Trì Thầm Yến nói xong, xoay người rời đi.
Thư ký Chu đuổi theo, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Thiên Nghênh một cái.
Bạch Thiên Nghênh cắn chặt môi, thấy được tia chán ghét trong mắt thư ký Chu.
Trì Thầm Yến về nhà, đang trên xe thì nhận được tin nhắn Lộ Lê gửi đến, nói cô bây giờ đang ở bên ngoài, tối mới về.
Anh vốn đã quen việc mỗi khi về nhà sẽ có một vật nhỏ mềm mại nhào vào lòng nghênh đón, nên khi nhận được tin nhắn liền thấy có chút không quen.
Nhưng mà anh cũng không nói gì, chỉ hỏi xem cô có cần anh qua đó không.
Lộ Lê:【Cảm ơn ông xã, không cần đâu!】
【Không có A Lê, ông xã chơi một mình không buồn nha! 】
【muah.jpg (version Lộ Lê) 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ong-xa-om-mot-cai/chuong-72-ong-xa-om-mot-cai.html.]
Trì Thầm Yến nhìn sticker Lộ Lê gửi qua, cười cười.
Anh nghe Lộ Lê nói tối mới về, nghĩ hẳn cô sẽ về sớm. Anh biết Lộ Lê làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, cô cũng không phải dạng sinh hoạt về đêm.
Sau đó, Trì Thầm Yến đợi Lộ Lê về từ lúc bảy tám giờ, đến chín giờ cũng chưa thấy về.
Anh ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm máy tính trên bàn.
Trước kia anh chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua lâu đến như vậy.
Trì Thầm Yến cũng tự an ủi bản thân rằng trước đây lúc anh đi xã giao buổi tối, Lộ Lê cũng như vậy mà đợi anh về.
Chỉ là, cảm giác trống rỗng này anh cảm thấy không quen lắm.
Lộ Lê trước khi xảy ra tai nạn thì lãnh đạm với anh suốt một thời gian rồi, vậy mà mới một đoạn thời gian ngắn trở nên ngọt ngào nũng nịu, vậy mà anh đã sớm quen với con người mới này của cô.
Đến khi đồng hồ chỉ mười giờ tối, Trì Thầm Yến mới nghe thấy được tiếng bước chân bên ngoài.
Lộ Lê đứng ở cửa phòng, chỉ ló cái đầu vào, cười nói: “Ông xã, em về rồi.”
Lộ Lê đang muốn hỏi anh là không cùng cô thời thời khắc khắc dính vào nhau, cũng không phải vừa về đến nhà đã ôm ôm ấp ấp với cô, lại có thời gian riêng tư cho bản thân thì cảm thấy thế nào. Vậy mà, lúc cô về đến nhà thì anh nhìn có vẻ không vui, thậm chí còn có chút u oán trong lòng.
Lộ Lê khó hiểu, đi qua chỗ anh: “Ông xã, có chuyện gì sao?”
Trì Thầm Yến nhìn thoáng qua người phụ nữ “đi đêm không về nhà ngủ”, kéo tay cô một cái, đem cô đặt lên đùi mình.
Lộ Lê: “Em mới đi spa về, anh thấy có thơm không?”
Trì Thầm Yến ngửi thấy mùi tinh dầu trên người cô, cả một buổi tối bỏ mặc anh ở nhà một mình, hóa ra là để đi spa.
Lộ Lê thấy anh vẫn còn không vui.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Đau não ghê.
Trì Thầm Yến ôm Lộ Lê đi về phía phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng để quần áo, anh nhìn tủ quần áo một cái, lại nhìn đến một bộ đồ đang treo bên trong.
Lần trước lúc cô nhảy bài《this is love》hình như là mặc áo sơ mi với váy kẻ caro, hơi có phong cách nữ sinh.
Trì Thầm Yến một bên ôm Lộ Lê, một bên lấy bộ đồ kia xuống.
Lộ Lê: “Ơ?”
Trì Thầm Yến liền thay quần áo cho cô.