Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:05:33
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai năm .

Vừa bước khỏi cổng Đông Sâm, Đỗ Mặc luồng gió lạnh trong hành lang tạt thẳng mặt.

Đông Thành năm nay đông sớm. Mới tháng Mười mà hai trận tuyết rơi.

Chưa kịp thang máy, một đồng nghiệp gọi giật :

“Đợi chút, Đỗ Mặc – giúp một việc.”

Người đó tên là Vệ Hằng, thực tập cùng đợt với Đỗ Mặc ở Đông Sâm. Một Beta vẻ ngoài rực rỡ, nhiều đầu gặp đều tưởng là Omega.

Trong đợt tuyển thực tập sinh hơn chục , chỉ hai ký hợp đồng chính thức – Đỗ Mặc và Vệ Hằng.

Đỗ Mặc hợp nổi với Vệ Hằng.

Vệ Hằng tin rằng Beta nhất nên tìm một Alpha mạnh mẽ để dựa . Cậu đến Đông Sâm là để tìm một Alpha đủ giỏi để cưới.

Vệ Hằng cũng chẳng ưa gì Đỗ Mặc, vì Trưởng phòng Triệu thường chọn Đỗ Mặc tiếp khách.

Anh hiểu nổi — đều là Beta, còn hơn Đỗ Mặc, tại Trưởng phòng chọn ?

Câu hỏi đó, Đỗ Mặc thể trả lời.

chẳng buồn giải thích.

— Trưởng phòng Triệu là để bàn chuyện ăn. là để việc. Còn thì để tán Alpha.

Trưởng phòng ngốc. Dẫn theo một Beta với mục đích trong sáng, ông lợi gì?

Được mất lòng khách hàng ?

đến chăng nữa — thì vẫn là Beta mà thôi.

cũng là đồng nghiệp việc chung hơn hai năm, gọi giữa chốn đông , Đỗ Mặc mới chuyển sang nhân viên chính thức, đành văn phòng:

“Được .”

Cậu vốn tưởng hôm nay thể tan sớm.

Trong lòng thở dài một tiếng.

Cái tật cứ đến mùa là sinh bệnh vẫn bỏ .

Mũi nghẹt mấy hôm, tai cũng ù ù dứt.

Trưởng phòng Triệu ban đầu định tối nay dẫn Đỗ Mặc ăn với khách.

Hai năm nay, tửu lượng của Đỗ Mặc luyện – so với mấy Alpha, cũng thua kém.

Có lẽ vì sáng nay họp, sắc mặt , trông bệnh rõ quá, Trưởng phòng thấy thương nên nỡ sai tiếp khách nữa.

Cuối cùng, chọn thế là Vệ Hằng.

Việc xin nghỉ diễn khá suôn sẻ.

Ai ngờ khi rời , Vệ Hằng chơi một vố.

Vệ Hằng gửi cho Đỗ Mặc hai bản báo cáo nghiên cứu thị trường, rằng thực tập sinh đó tính sai liệu, cần sửa gấp – chiều nay dùng, cực kỳ khẩn cấp.

Sửa xong bản đầu tiên, Đỗ Mặc dậy vươn vai thì tiếng Vệ Hằng gọi vọng từ xa:

“Đỗ Mặc, còn bao lâu nữa? Bên lãnh đạo đang giục đấy.”

“Bản của Trần Thăng xong , còn một cái nữa.”

Vệ Hằng vẻ hài lòng:

“Sao sửa bản của Nhất Tinh ? Bên đó gấp hơn.”

Đỗ Mặc thầm nghĩ: cũng .

Cậu mở bản thứ hai, thấy logo công ty thì khựng .

[Nhất Tinh Văn Hóa]

Nhìn quen quen... hình như là công ty của Chu Nhất?

Lật sang trang thứ hai, quả nhiên trong danh sách cổ đông tên Chu Nhất.

Đỗ Mặc khẽ nghẹn thở, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh, mở bảng tính mới, bắt đầu tính toán tỷ suất lợi nhuận và các chỉ liên quan.

Chỉ là... khó tập trung.

Ý nghĩ cứ trôi , kiểm soát .

Từ khi Chu Nhất gửi cho mấy tin nhắn hai năm , gần như biến mất khỏi Đông Thành Đại học.

Sau , Phương Vũ mới : Chu Nhất ngoài “khởi nghiệp” – vay tiền nhà, dùng quan hệ nhà, tự mở công ty riêng.

Biến mất cùng lúc còn Phùng Dị.

Dù vẫn giữ liên lạc, nhưng Đỗ Mặc Phùng Dị đang gì.

Phần trong nguyên tác sơ sài – chỉ Phùng Dị suốt thời gian đó hoạt động ở các hệ khác, trải qua nhiều chuyện kỳ lạ.

Cậu từng hỏi vài : “Anh đang ở ?”

câu trả lời luôn mơ hồ.

Đến mức Đỗ Mặc bắt đầu hoài nghi chính :

Mình thật sự xuyên truyện ?

Có ai xuyên truyện mà mờ nhạt thế ?

Suốt hai năm, ngoài Bạch Ý , gần như tiếp xúc với bất kỳ nhân vật chính nào.

Lúc mới đến, ngày nào cũng cầu mong các nhân vật chính tránh xa , để một nhân vật phụ, sống sót đến hết truyện là .

khi thật sự qua đường” suốt hai năm, Đỗ Mặc bắt đầu bất an.

Cậu sợ Phùng Dị quên .

Không tiếp xúc với nhân vật chính, diễn biến truyện — thì về ?

Giờ nghiệp hơn ba tháng.

Theo nguyên tác, đây chính là thời điểm truyện bắt đầu.

Cuối bản báo cáo danh sách một nghệ sĩ tiềm năng của Nhất Tinh Văn Hóa.

Đỗ Mặc lướt từng dòng một cách chủ đích.

Ánh mắt dừng ở dòng thứ ba từ lên.

Cậu tìm thấy.

[Ngọc Thiển Thanh]

Nhân vật trong truyện.

Ngọc Thiển Thanh là mẫu Omega trực thuộc Nhất Tinh Văn Hóa, từng thời gian qua với Phùng Dị.

Khi chia tay, cam lòng, thái độ cực kỳ tệ.

Thậm chí từng nghi ngờ Đỗ Mặc là kẻ lừa đảo, còn liên kết với mấy Omega khác để ép rút lui, nhường chỗ cho khác lên .

Đỗ Mặc ngẩn một chút, Vệ Hằng xuất hiện:

“Đỗ Mặc, còn bao lâu nữa? Bên đang giục .”

Đỗ Mặc: “...”

Công ty của Chu Nhất đấy.

Dựa lưng nhà họ Chu, gì mà phân tích?

Đầu tư thôi, còn tính toán tỷ suất lợi nhuận gì.

Thay vì đây tính toán báo cáo cho Nhất Tinh Văn Hóa, chi bằng nghiêm túc nghĩ xem họ nhận đầu tư từ Đông Sâm .

Nhà họ Chu thiếu chút vốn ?

Đỗ Mặc nghi ngờ sâu sắc: Vệ Hằng cố tình gây chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-19.html.]

Vừa lẩm bẩm sửa xong, gửi cho Vệ Hằng.

“Xong , giờ ?”

“Cậu thì .” Vệ Hằng bàn việc của Đỗ Mặc, mặt mũi vui:

“Ghen tị với thật đấy. Tối nay còn ăn với của Nhất Tinh Văn Hóa cùng Trưởng phòng Triệu... Bên hành chính cứ khăng khăng đặt ở Giang Lam, gì mà Nhất Tinh là khách hàng lớn, chọn nhà hàng đẳng cấp như Giang Lam.

Thật sự luôn, từng tiếp xúc với bên Nhất Tinh mấy , nghiêm túc như hành chính .

Tưởng hôm nay về sớm... Giang Lam thì thôi, mười hai giờ đêm đừng mơ về nhà.”

Một thực tập sinh bên cạnh kinh ngạc: “Giang Lam á! Mấy nghệ sĩ của Nhất Tinh đến ? thấy ảnh ngôi ăn ở đó...”

“Không ai , hành chính đặt bàn mười lăm ... Giang Lam thì đúng là thật.”

Vệ Hằng vuốt tóc, bộ tịch:

“Chỉ tiếc là xa nhà quá. Nhà ở trung tâm, Giang Lam thì tận rìa thành phố.”

Đỗ Mặc mặt cảm xúc: “...”

Diễn sâu quá .

Cậu dây dưa với Vệ Hằng.

Giang Lam là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Đông Thành, trang trí xa hoa, khách đến ăn đều là tiền quyền.

Lần cùng Trưởng phòng Triệu tiếp khách, tình cờ gặp Phùng Dị và Chu Nhất ở đó.

Thấy Đỗ Mặc chẳng phản ứng gì, Vệ Hằng khó chịu, liếc một cái, đang nghĩ gì.

Đỗ Mặc lập tức tắt máy, mặc kệ Vệ Hằng đang tính toán gì, chung là thể để cơ hội tiếp tục lôi chuyện. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách túi chuẩn rời .

Ai ngờ... .

Lần là Trưởng phòng Triệu gọi điện cho , công ty nhận hai thực tập sinh mới - một Beta, một Omega - bảo Đỗ Mặc dẫn họ quen với môi trường.

Đông Sâm mới bắt đầu tuyển BO vài năm gần đây, đó cả tòa nhà Alpha.

Alpha thể dẫn Omega. Một là thông tin tố tương thích, dễ khiến Omega hoảng sợ; hai là sẽ các tổ chức bảo vệ Omega lên án vì thiếu nhân văn. Mà hiện tại, trong bộ phận đầu tư chiến lược, Beta thể dẫn thực tập sinh chỉ còn hai : Đỗ Mặc và Vệ Hằng.

Vệ Hằng đang bận chuẩn tài liệu cho buổi gặp tối nay, nên chỉ còn Đỗ Mặc.

Trưởng phòng lên tiếng, Đỗ Mặc đành ngoan ngoãn văn phòng.

Cô lễ tân Omega thấy xách túi liên tục, liếc một cái đầy cảm thông.

Đỗ Mặc lê bước nặng nề xin nghỉ với phòng hành chính, sang phòng họp nhỏ bên cạnh để đón . Beta tên là Minh Thạc, đàn em cùng khoa ở Đại học Đông Thành, từng việc chung trong hội sinh viên.

Đỗ Mặc và trao ánh thiện.

Sau đó, Đỗ Mặc sang hồ sơ của Omega.

Vừa dòng đầu tiên, ánh mắt lập tức khựng .

[Họ tên: Trì Tĩnh]

Trì Tĩnh!

Lại một “ cũ” của Phùng Dị!!!

Trì Tĩnh mà cũng là thực tập sinh của Đông Sâm...

Bảo lọt mắt Phùng Dị. Omega học tài chính vốn hiếm, ở phe cấp tiến thì thể nhiều, nhưng trong môi trường bảo thủ như Đông Thành, gần như .

Trước mặt , Omega mỉm lễ phép. Gương mặt bầu bĩnh, má lúm đồng tiền nhỏ xíu, đáng yêu đến mức khiến cưng chiều.

Đã quá lâu tiếp xúc với nhân vật trong truyện, Đỗ Mặc bỗng thấy căng thẳng.

Cậu khẽ ho một tiếng, tự giới thiệu ngắn gọn.

Nhìn đồng hồ – mười hai giờ rưỡi trưa.

Đỗ Mặc hỏi:

“Em ăn trưa ?”

Minh Thạc quen , nên trả lời thẳng:

“Vẫn kịp ăn ạ.”

Trì Tĩnh gì.

Đợi đến khi ánh mắt Đỗ Mặc chuyển sang , Trì Tĩnh mới nhẹ nhàng đáp:

“Vẫn .”

Đông Sâm căng tin, cũng phát cơm hộp.

Chỉ trợ cấp ăn trưa, nhân viên tự lo.

Ăn ở cũng , miễn là ăn trong văn phòng – một giám đốc kinh doanh dị ứng với mùi đồ ăn.

Đỗ Mặc mời Minh Thạc và Trì Tĩnh ăn trưa.

rõ hiện tại Trì Tĩnh và Phùng Dị còn quan hệ gì, nhưng nghĩ đến việc từng là “ cũ” của Phùng Dị, Đỗ Mặc cũng dám sơ suất.

Cậu cố ý chọn một nhà hàng gian yên tĩnh, món ăn đ.á.n.h giá cao.

Ăn xong, Đỗ Mặc nhận : Trì Tĩnh chỉ “ngọt ngào” ở vẻ ngoài.

Thực tế thì khó gần.

Không thích chuyện, chỉ khi hỏi mới đáp vài câu nhỏ nhẹ.

Món ăn cũng chẳng đụng mấy, chỉ chọn vài đĩa trình bày gắp vài miếng.

May mà Trì Tĩnh với Phùng Dị kéo dài lâu.

Đỗ Mặc âm thầm phân tích: kiểu Omega đúng là khó chiều.

Mà Trì Tĩnh là thực tập sinh quyền , quan hệ rắc rối, xử lý khéo là mệt. Nhỡ chia tay, Trì Tĩnh ghi thù, sang tố cáo với lãnh đạo Đông Sâm là “chèn ép tình cũ của sếp”...

Rồi Đỗ Mặc nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn:

Không lẽ... chính giới thiệu Trì Tĩnh cho Phùng Dị?

Chiều hôm đó, sắp xếp chỗ cho hai , dẫn tham quan công ty, phổ biến các quy định cần .

Sau đó, Đỗ Mặc phát cho mỗi một mẫu báo cáo thường niên và một mẫu nghiên cứu thị trường, bảo họ thử .

Minh Thạc từng học qua ở trường, bắt tay nhanh.

Trì Tĩnh thì... chẳng vẻ gì là hứng thú.

Lúc thì thẫn thờ màn hình, lúc nghịch điện thoại.

quen Phùng Dị nữa, cũng thể “lười biếng” thế chứ...

Không khó tính, nhưng nếu lãnh đạo thấy thì ăn đây?

Đỗ Mặc bước tới, chỉ màn hình:

“Làm tới ?”

Trì Tĩnh mím môi, đáp thẳng: “ .”

Đỗ Mặc định hỏi phần nào, thì điện thoại của Trì Tĩnh đổ chuông.

Cậu chẳng buồn để ý đến việc Đỗ Mặc đang cạnh, cứ thế máy.

― Giọng khác lúc nãy – rõ ràng là đang nũng với ai đó, biểu cảm sinh động hẳn lên:

“... Em , quản em là một Beta đó... Họ giao cho em bao nhiêu là việc.

. Ăn trưa , nhưng dở quá .”

. Thiên Nguyên hả? Ừm... Anh ơi, tới đón em ?”

Đỗ Mặc: ...

Người ở đầu dây bên ... chẳng lẽ là Phùng Dị?

Trong nguyên tác, Trì Tĩnh gọi Phùng Dị là gì nhỉ...

Hình như... đúng là... “Anh ơi”...

 

Loading...