Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:17:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

rời ngày càng lạnh, tuyết tầng mỗi lúc một dày.

Sau nhiều Đỗ Mặc lấy lý do “dự án đang chạy, thể rời ” để từ chối, Phùng Dị cũng ít nhắc chuyện mời về việc bên .

vẫn thường xuyên đến Đông Sâm đón Đỗ Mặc tan ca.

Dưới hầm xe của tòa nhà Đông Sâm, thứ thiếu nhất chính là siêu xe.

Vì thế, việc Phùng Dị cũng gây chú ý.

Đỗ Mặc thì cố ý giấu chuyện Phùng Dị đón – thà tăng ca còn hơn về lúc đông .

Thực , ban đầu Đỗ Mặc cũng từ chối chuyện đưa về nhà.

Cậu sợ rối mạch truyện.

đó, thời tiết lạnh đến mức chiếc áo khoác nào đủ sức ngăn cái lạnh len tận xương.

Vào một buổi tối việc giữa tuần, tuyết bão thổi suốt ngày ngừng, Đỗ Mặc cưỡng nữa đành gật đầu đồng ý.

Cậu nghĩ kiểu “phá hỏng thì phá luôn”:

Cùng lắm thì đau đầu, đau suốt đường về.

Nếu tự phương tiện công cộng, chỉ càng t.h.ả.m hơn run rẩy cả chặng, lạnh cóng đến nửa đêm mới hồi .

Cũng vì thế, dần hiểu tại Đông Thành ngày xưa chỉ Alpha.

Loại thời tiết c.h.ế.t tiệt ... chỉ Alpha mới thấy dễ chịu.

Họ những thấy lạnh, mà còn cho rằng nhiệt độ như là “ ”.

Mỗi thấy Phùng Dị chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng giữa gió tuyết, Đỗ Mặc mắc cái tật “lo cho khác” — kiềm mà thấy lạnh giùm .

ăn ở Thiên Nguyên cùng Phùng Dị, tình cờ gặp Trì Tĩnh.

Từ hôm đó, thái độ của Trì Tĩnh với đổi 180 độ.

Không chỉ chủ động rủ Đỗ Mặc và Minh Thạc ăn trưa, mà còn thường xuyên giúp ... “đấu khẩu” với Vệ Hằng.

Việc “đấu Vệ Hằng” từng là động lực chính giúp Trì Tĩnh duy trì thói quen đúng giờ mỗi ngày.

Đỗ Mặc đoán chắc là “ trai” phía Trì Tĩnh tiết lộ phận của Phùng Dị, nên Trì Tĩnh mới bắt đầu cư xử lễ độ với .

thời gian trôi qua, Đỗ Mặc ngẫm ... thấy hình như Trì Tĩnh đang coi là “chị em ”.

Vì Trì Tĩnh thường xuyên gửi cho mấy bài “kiến thức phổ thông” kỳ quặc.

Với kinh nghiệm nhiều năm Beta, Đỗ Mặc cảm thấy cần – cũng chẳng cơ hội dùng – mấy thứ đó.

Trì Tĩnh vẫn kiên trì gửi.

Còn tin chắc rằng:

“Sớm muộn gì cũng cần đến. Đến lúc đó cảm ơn cũng muộn.”

Đồng thời còn dặn dò Đỗ Mặc:

“Chuẩn , để đỡ khổ.”

Làm Đỗ Mặc... dám thẳng Trì Tĩnh nữa.

Cậu cảm giác... vai trò giữa và Trì Tĩnh đảo ngược.

Theo nguyên tác...

Đáng lẽ là chăm sóc Trì Tĩnh... nhỉ.

Đỗ Mặc trong nguyên tác từng mặt Phùng Dị gửi cho Trì Tĩnh nhiều thứ.

Quý giá nhất là một quỹ đầu tư dài hạn – giữ đến tận lúc qua đời.

Lợi nhuận từ đó đủ để Trì Tĩnh cần gì mà vẫn sống sung sướng cả đời.

hiện tại...

Nhìn những bài kỳ quặc, hình ảnh quái dị mà Trì Tĩnh gửi đến, việc duy nhất Đỗ Mặc thể là giả vờ như gì xảy .

Ít đến Thiên Nguyên.

Tránh gặp Trì Tĩnh và “ trai” của .

Hôm đó, Đỗ Mặc đến công ty sớm hơn thường lệ.

Trưởng phòng Triệu dặn một khách hàng lớn mới tiếp cận, tư vấn về đầu tư tư nhân.

Vệ Hằng chủ yếu phụ trách mảng giải trí của Nhất Tinh, nên khách hàng giao cho Đỗ Mặc.

Vừa đến nơi, Đỗ Mặc bắt đầu xử lý thông tin đầu tư và tài sản mà khách hàng gửi.

Xem một lượt, mới hiểu sơ bộ:

Gia đình khách hàng vốn bất động sản.

hai năm gần đây, phe bảo thủ và phe cấp tiến đấu đá quá dữ, nhà xây xong cũng bán .

Họ đành gom một phần vốn về tay.

Mà Đông Sâm là công ty đầu tư mạnh nhất Đông Thành, nên trở thành lựa chọn hàng đầu.

Trước mắt, khách hàng “thử đầu tư một chút”.

yêu cầu cũng hề nhẹ:

Vừa linh hoạt rút vốn, sinh lời cao.

Đỗ Mặc thầm lẩm bẩm trong lòng.

ngay giây , khi thấy tiền đặt ...

Cậu nuốt hết lời than vãn bụng.

Năm mươi triệu Thiên Thịnh tệ.

Khái niệm gì đây?

Đỗ Mặc ở Đông Sâm hơn hai năm.

Tính cả nửa năm bán hàng ở bộ phận tiền sảnh, cộng thêm một năm rưỡi theo Trưởng phòng Triệu xã giao...

Tổng quỹ bán danh nghĩa còn đến hai mươi triệu.

Đỗ Mặc trợn mắt bản kế hoạch, thầm nghĩ:

Trưởng phòng Triệu nhầm ?

Khách hàng lớn thế giao cho ?

Với Trưởng phòng Triệu thì tiền chẳng là gì.

vấn đề là... khách hàng chắc chắn còn đầu tư tiếp.

Mới “thử một chút” mà là năm mươi triệu — đó...

Đến khi Đỗ Mặc gặp khách hàng và tên đầy đủ, thể kiềm nổi những lời .

Tổng Xương Tuấn.

Người tình nhỏ của Phùng Dị đấy.

Bảo giàu thế – năm mươi triệu mua là mua.

Thì là nhà họ Tống.

Nhà họ Tống khởi nghiệp bằng cách cung cấp vật tư quân sự cho phe cấp tiến.

Hai năm gần đây, phe cấp tiến nền tảng, cần đến nhà họ Tống nữa.

Nhà họ Tống sợ cả hai phe cùng chèn ép, nên bắt đầu chuyển hướng.

Thực chất là để rửa sạch tiền đen kiếm suốt bao năm.

Có lẽ vì tiền đen kiếm quá nhiều, đời nhà họ Tống chỉ một đứa con — chính là Tống Xương Tuấn.

là một Omega.

Nhà họ Tống sợ đến mức dám lơ là.

Dù Omega giàu đến , thì vẫn là Omega.

Đến kỳ phát tình, ngoài Alpha thể đ.á.n.h dấu... những thứ khác đều phép động .

Trong nguyên tác, nhà họ Tống chính là sụp đổ như thế.

Sau một đoạn tình cảm với “Hải vương Phùng”, may rơi tay kẻ .

Cả gia sản đồ sộ một Alpha chẳng gì lừa sạch. Cuối cùng vẫn là Đỗ Mặc đành lòng, âm thầm chính sửa vài giao dịch, mới giữ chút tài sản cho Tống Xương Tuấn.

Nhìn hồ sơ của Tống Xương Tuấn, Đỗ Mặc trầm ngâm.

Chủ yếu là vì cảm thấy đủ năng lực để giúp Xương Tuấn giữ tài sản mà để dấu vết. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Tổng Xương Tuấn vùi trong mũ lông và khăn quàng, thấy khiến bảo vệ.

khi bỏ mũ xuống, để lộ bộ gương mặt —

sống mũi cao, mắt dài và xếch khiến vị Omega mặt mang thêm vài phần khí chất mạnh mẽ. Trong nguyên tác, Tổng Xương Tuấn đến Đông Thành là vì Phùng Dị.

Hai gặp ở bãi cát ven sông Bội – “yêu từ cái đầu tiên”.

“Hải vương Phùng” một đêm tuyệt vời định tiếp tục.

Còn Tống Xương Tuấn thì say mê tin tức tố của , sẵn sàng chịu rét để đuổi theo đến Đông Thành.

Đỗ Mặc xâu chuỗi mạch truyện, trong lòng hiểu rõ.

Cậu dẫn Tống Xương Tuấn phòng họp, bật điều hòa lên mức cao nhất, bắt đầu giới thiệu các dự án đầu tư tiềm năng.

Cậu kiên nhẫn.

Tống Xương Tuấn thì hờ hững, chẳng mấy quan tâm.

May mà hợp đồng ký nhanh - tất nhiên, cũng nhờ Đỗ Mặc giúp xin chế độ ưu đãi nhất.

“Anh nghiệp Đại học Đông Thành ?”

Ký xong, Tống Xương Tuấn hỏi.

Thấy Đỗ Mặc gật đầu, ngẩng cằm, khẽ :

“Nghe về Phùng Dị ?”

Đỗ Mặc đoán chắc Tổng Xương Tuấn sẽ hỏi chuyện .

Cậu đáp:

“Nghe . Alpha mạnh như thế, trong Đại học Đông Thành ai mà chẳng .” Tổng Xương Tuấn:

“Anh từng mấy Omega?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-25.html.]

Đỗ Mặc:

Trời ơi, Omega thẳng thắn quá mức!

Cậu ngập ngừng một chút, trả lời:

“Hình như... nhiều lắm .”

Nếu hỏi về Omega mà “Hải vương Phùng” từng trong nguyên tác, thể vanh vách mười cái tên, trùng cái nào.

Phùng Dị hiện tại...

Hình như thật sự chẳng mấy .

Tổng Xương Tuấn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn:

“Lấp lửng cái gì? Có mấy thì .” Đỗ Mặc là bên động, nên vẫn giữ thái độ nhã nhặn

là Beta, rõ lắm về đời sống của Alpha.” “Được .”

Tổng Xương Tuấn hỏi:

“Nghe Phùng Dị với Beta nào ?”

Đỗ Mặc:

Emmm... câu ...

Sao cứ thấy... mà Tống Xương Tuấn đang tới...

Có lẽ... thể... chính là ?

Ngoài , Phùng Dị hình như chẳng quen Beta nào khác.

Một lúc , Đỗ Mặc khó khăn đáp: “Không rõ lắm.”

Tổng Xương Tuấn liếc một cái:

“Anh rời quân khu... vì một Beta ?”

Đỗ Mặc:

Câu ... thể trả lời .

Nói thật chẳng khác nào tự khai. Đỗ Mặc khô khốc đáp: “...Chưa từng

May mà Tống Xương Tuấn vốn coi thường Beta.

Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Mặc cảm thấy... phân biệt giới tính cũng hẳn là chuyện .

Cậu , Tống Xương Tuấn tin thật ― vì trong lòng , một Beta như Đỗ Mặc vốn xứng để chuyện của Alpha.

Phát hiện moi gì từ Đỗ Mặc, Tống Xương Tuấn nhanh chóng rời cùng của .

Đỗ Mặc ôm tài liệu về chỗ , báo cáo đầu tư, nghĩ xem Phùng Dị đến Bội Hà từ lúc nào - .

...Chẳng là dấu hiệu cho thấy mạch truyện về đúng hướng ?

Quay về đúng hướng thì .

Đỗ Mặc nghĩ, như cần lo vụ đau đầu bất chợt nữa.

cũng .

sẽ còn nhờ xe” trong một thời gian dài.

Vô thức bận rộn cả ngày, đến gần giờ tan ca, Đỗ Mặc nhận tin nhắn từ Phùng Dị: [Mấy giờ tan ca?]

Không tìm Tổng Xương Tuấn ?!

Đỗ Mặc bất ngờ, trả lời:

[Khoảng bảy giờ]

Phùng Dị:

[Được]

Nghĩ một lúc, Đỗ Mặc hỏi tiếp:

[Tối nay việc gì khác ?]

Ý là... chẳng hạn như hẹn hò với Omega? Phùng Dị trả lời dứt khoát:

[Không ]

Vậy là... Tổng Xương Tuấn vẫn kịp tìm gặp Phùng Dị?

Khi Phùng Dị đến bãi đỗ xe, Trưởng phòng Triệu bất ngờ gọi Đỗ Mặc , việc cần bàn.

cũng là cấp trực tiếp, Đỗ Mặc thể từ chối, đành theo ông văn phòng.

Nói xong là bảy giờ rưỡi.

Trưởng phòng Triệu vung tay:

“Trời tối , tan ca thôi.”

Tối cái gì — rõ là muộn . Tâm trí bay xuống bãi xe, bay về nhà từ lâu, Đỗ Mặc cố gắng giữ bình tĩnh:

“Báo cáo còn chút nữa, xong về.”

—–Phùng Dị đang đợi bãi xe.

Cậu thể xuống thang máy cùng Trưởng phòng Triệu... sẽ mất.

Cuối cùng cũng khỏi văn phòng.

Xe của Phùng Dị đỗ ngay cửa thang máy, cửa xe mở sẵn, kính xe hạ xuống, lộ nửa gương mặt :

“Lên xe.”

Đỗ Mặc nhanh chóng trèo lên, vội vàng giải thích lý do đến muộn.

nhắn tin đó, nhưng vẫn theo phản xạ mà nữa:

“Trưởng phòng Triệu gọi việc, nên mới muộn.”

Phùng Dị khẽ “ừ” một tiếng.

Lúc Đỗ Mặc mới nhận hôm nay Phùng Dị mặc đồ huấn luyện.

Có lẽ tắm xong, tóc chải qua loa, rối nhẹ.

Tim Đỗ Mặc như lỡ một nhịp.

Màu xanh quân đội... đặc biệt hợp với Alpha lạnh lùng .

Thậm chí còn hợp hơn cả màu đen.

Đỗ Mặc kiềm mà hỏi:

“Hôm nay... huấn luyện ?”

“Ừ.”

Phùng Dị đáp.

ghé qua doanh trại tân binh”

Xe dừng khu căn hộ.

Phùng Dị liếc Đỗ Mặc đang nhắm mắt tựa cửa xe, trông như sắp ngủ.

Anh :

“Thời gian tới sẽ bận. Có thể đón .”

Đỗ Mặc thẳng dậy:

“À, ạ.”

Sao đột nhiên bận thế?

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Omega lông xù ban sáng.

Đỗ Mặc như hiểu điều gì đó, gật đầu đầy vẻ rõ.

Phùng Dị vẫn yên tâm:

“Có việc thì nhất định gọi cho . Nếu máy, thì gọi văn phòng. Còn mấy buổi xã giao do Trưởng phòng Triệu sắp xếp, đẩy thì đẩy.” Đỗ Mặc gật đầu.

Cậu chừng mực, bao giờ phiền Phùng Dị.

nếu thật sự cần... cũng sẽ ngại lên tiếng.

Chỉ là... hiểu , trong lòng thấy trống trải.

Khóa xe mở.

Bình thường Đỗ Mặc sẽ xuống xe ngay.

hôm nay... chần chừ một chút.

Những hành động nhỏ của Đỗ Mặc luôn đáng yêu.

Trong mắt Phùng Dị thoáng qua một tia :

“Sao thế?”

Đỗ Mặc mím môi, ngập ngừng hỏi:

“Anh... gặp Tống Xương Tuấn ?”

"Ai?"

Phùng Dị nhíu mày.

Tống Xương Tuấn nào nữa?

Đỗ Mặc từ khi nào quen thêm một tên Tống?

Cậu sững , hiểu nổi.

Phản ứng của Phùng Dị... giống như từng đến cái tên Tống Xương Tuấn?

Cậu cẩn thận quan sát nét mặt Phùng Dị

“Tống Xương Tuấn ...

Ơ... ?”

Phùng Dị:

"?"

Mới mấy hôm gặp...

Sao bên cạnh Đỗ Mặc xuất hiện thêm một Tống Xương Tuấn nữa ?

Loading...