Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:21:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc nên tìm Phùng Dị , Đỗ Mặc giằng co suốt một tuần.
Đến khi Tống Xương Tuấn thứ tư xông thẳng Đông Sâm mà hẹn , thẳng là gặp Đỗ Mặc...
Cậu cuối cùng cũng hạ quyết tâm — tìm Phùng Dị.
Yêu cầu của Tống Xương Tuấn ngày càng vô lý.
Đỗ Mặc nghĩ:
Phùng Dị là nhân vật chính, cúi đầu thì thôi...
thì cũng khép nép ?
Trưởng phòng Triệu là cấp , thể đắc tội.
Vệ Hằng là đồng nghiệp, tình cảm giả tạo vẫn duy trì.
Còn ?
Cậu mang gì?
Thưởng cuối năm?
Vệ Hằng quan tâm chuyện đó, chứ thì –
Một xuyên truyện như Đỗ Mặc, tiền thưởng nhiều đến cũng chẳng mang .
Hơn nữa, môi trường ở Đông Thành cũng thích hợp để Beta tiêu tiền phóng khoáng.
Cậu giống Phương Vũ, xuất từ gia tộc.
Ở Đông Thành – nơi ai cũng là “ông lớn” – Beta vẫn nên giữ thì hơn.
Đỗ Mặc xác nhận rõ ràng mối quan hệ giữa Tổng Xương Tuấn và Phùng Dị.
Đồng thời cũng thử xem... mạch truyện hiện tại tiến đến .
Ngày là sinh nhật Phùng Dị.
Trong nguyên tác, đêm đó là Tống Xương Tuấn ở bên .
Đây là một điểm nút quan trọng.
Tống Xương Tuấn hy vọng mối quan hệ giữa và Phùng Dị thể tiến thêm một bước.
“Hải vương Phùng” vì một Tống Xương Tuấn mà từ bỏ bao nhiêu Omega còn kịp gặp ở hành tinh Pha.
Đỗ Mặc nghĩ:
Nếu Tống Xương Tuấn và Phùng Dị vẫn quen , thì đoạn thể... lướt qua luôn.
Cậu thể gạt Tống Xương Tuấn sang một bên.
Việc thể hạ quyết tâm, còn một lý do nữa - là Trì Tĩnh ngày nào cũng “thổi gió” bên tai.
“Cậu chống lưng, sợ tên Omega gì.”
“Hiệu suất đủ thì tìm , Alpha, gì mà gồng sức.”
Giờ nghỉ trưa, Đỗ Mặc gọi điện cho Phùng Dị.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Ba mươi giây...
Không ai máy.
Đỗ Mặc:
Một tuần xây dựng tâm lý...
Đổ sông đổ biển.
Trì Tĩnh cạnh, đôi mắt hạnh lém lỉnh, ánh lên vẻ tinh quái.
Đỗ Mặc vốn định tìm góc vắng để lén gọi điện.
Trì Tĩnh nhất quyết bám theo, bảo sẽ giúp nghĩ cách — vì “rành nhất khoản xử lý Omega”!
Đỗ Mặc cạn lời.
Cậu gọi cho Alpha, gọi cho cái Omega khó chiều tên Tống Xương Tuấn .
Trì Tĩnh mặt ba phần vô tội, bảy phần háo hức “xử lý” ai đó:
“Alpha của lâu thế tìm , sợ bên cạnh xuất hiện Omega ?”
Nói xong, Trì Tĩnh còn vẻ phát hiện bí mật:
“ thấy nhé — hơn hai tuần nay tự về nhà! Mà cũng lâu lắm đến Thiên Nguyên nữa”
Đỗ Mặc há miệng, ngậm .
Giơ tay định dấu gì đó, thôi.
Mím môi, mở miệng... vẫn nên gì.
Việc đến Thiên Nguyên là do chủ động đề xuất.
Việc bên cạnh Phùng Dị xuất hiện Omega — trong nguyên tác là chuyện bình thường.
Phùng Dị mới ... bên cạnh sẽ Omega.
Mà Omega bên cạnh Phùng Dị thì liên quan gì đến chứ?
Cần Trì Tĩnh tay gì?
Emmm... nhưng nếu Omega đó tên là Tống Xương Tuấn...
Thì Trì Tĩnh bên cạnh góp ý... hình như cũng tệ lắm.
Một ý nghĩ đúng nguyên tác lướt qua đầu Đỗ Mặc.
Trì Tĩnh giơ tay bấm nút gọi .
Vẫn ai máy.
Trì Tĩnh chớp mắt:
“Số điện thoại công ty là gì? Anh mà, đúng ?” Đỗ Mặc:
Cậu .
đang do dự nên gọi .
Vì đầu dây bên ... tám phần là Phùng Dị máy.
Trong nguyên tác, trực điện thoại ngoài văn phòng Phùng Dị là một Omega giọng ngọt như mật, suốt ngày trêu đùa ngượng.
Mặt Đỗ Mặc nóng ran.
“Trời ơi, chỉ là gọi văn phòng thôi mà, ngại cái gì chứ? Mặt đỏ hết kìa.”
Trì Tĩnh bất ngờ áp sát, còn đưa tay chọc nhẹ má Đỗ Mặc.
“Người trong công ty chẳng lẽ ?”
Chắc... là ?
Đỗ Mặc nghĩ, chắc lắm - từng tiếp xúc với bên công ty Phùng Dị.
“Thật sự ? Vậy càng gọi! Nhân viên công ty trai ai cũng đấy!”
Trước sự thúc giục ngừng của Trì Tĩnh, Đỗ Mặc bấm gọi văn phòng.
Người máy giọng nghiêm túc.
Vừa tên Đỗ Mặc, liền ngay:
Phùng Dị ở công ty, ngoài.
Còn thêm:
Phùng Dị vắng mặt suốt một tuần. Nếu gì đổi, thì sẽ ngày . Đến lúc đó sẽ gọi báo cho Đỗ Mặc.
Công ty của Phùng Dị cũng ngay trung tâm Đông Thành, cách Đông Sâm xa - thậm chí tầng hầm của hai tòa nhà còn thông .
Tòa nhà cải tạo năm ngoái, đến giờ vẫn treo biển.
Vì thế, Đỗ Mặc chỉ khi tầng mới nhận — tòa cao ốc 28 tầng mà ngày nào cũng ngang qua để về nhà... chính là địa chỉ Phùng Dị từng gửi. Tầng một trống trơn, trang trí, .
Chỉ vài luồng ánh sáng xanh liên tục quét qua.
Đỗ Mặc từng nguyên tác, đây là hệ thống cảnh báo của tòa nhà.
Khi qua ánh sáng xanh, căng thẳng — lỡ hệ thống Al bên trong nhận thì ?
May mắn là qua trạm kiểm tra suôn sẻ.
khi bước thang máy, Đỗ Mặc thấy căng thẳng nữa.
Văn phòng của Phùng Dị ở tầng 28.
Muốn lên thẳng tầng đó, quét sinh trắc học của thang máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-27.html.]
Mà đây là đầu đến - chắc dữ liệu sinh học của trong hệ thống . Suốt chặng đường, Đỗ Mặc như dây, chỉ sợ kích hoạt báo động.
Khi thấy màn hình hiển thị tầng 28, thở phào – tưởng chuyện .
ngay giây , suýt ngất.
“Bíp−−”
Tiếng còi báo động chói tai vang khắp tòa nhà.
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở .
Tầng 28 chỉ hai phòng.
Một là văn phòng của Phùng Dị — tường bằng vật liệu công nghệ cao, đen trong suốt đều do điều khiển.
Phòng còn là phòng họp kính, ngay cửa thang máy.
Có vẻ hôm nay chuyện quan trọng — quanh bàn họp, kín .
Tiếng báo động vang lên, tất cả đều đồng loạt đầu về phía thang máy nơi Đỗ Mặc đang .
Một Beta quen sống như “ vô hình” như Đỗ Mặc... chịu nổi cảnh .
Cậu run rẩy:
Dù ngửi thấy tin tức tố, nhưng Đỗ Mặc vẫn thể đoán giới tính qua dáng .
Rất rõ ràng — bộ phòng họp... đều là Alpha.
Chuyện gì đang xảy ?!
Đỗ Mặc hoảng loạn.
Người gọi điện báo cho thế !
Họ bảo Phùng Dị đang ở công ty, đến là gặp ngay mà!
Aaaaaaa-
Cảnh ... đáng sợ quá !
Bây giờ đầu bỏ chạy... còn kịp ?
Đỗ Mặc theo phản xạ giơ tay định bấm nút đóng cửa thang máy.
những Alpha mặt... giống mấy lãnh đạo tầng cao ở Đông Sâm - dù tôn sùng quyền lực, ít nhất vẫn mặc vest chỉnh tề, trông vẻ trí thức.
Còn ở đây...
Chỉ hai ba ăn mặc như dân văn phòng.
Một nhóm mặc quân phục, khí thế lạnh lẽo.
Hai khác thì chỉ mặc áo ba lỗ đen, lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn ở vai và cổ — là sức mạnh bộc phát.
Đỗ Mặc lý do để tin rằng... với hình nhỏ bé của , chịu nổi một cú tay từ họ.
đáng sợ nhất vẫn là hai gác hai bên cửa - như thần giữ cửa.
Vai họ vác hộp đen to tướng, giống hệt mô tả trong sách giáo khoa về vũ khí hạng nặng chỉ phép mang trong thời bình khi tình huống đặc biệt.
Một trong đó đầu trọc, gáy một vết sẹo dài như con rết.
Đỗ Mặc thậm chí nghi ngờ – đầu thương nặng thế mà vẫn sống , thì là loại Alpha khủng khiếp cỡ nào!
Bị cả đám như chằm chằm, Đỗ Mặc sợ đến mức ngất.
Đây chẳng lý do nguyên tác Đỗ Mặc bao giờ chủ động tìm Phùng Dị ?
Cậu hối hận .
Đáng lẽ nên theo nguyên tác.
Phùng Dị !!!
Cứu mạng!!!
Báo động vẫn ngừng.
Và vì báo động đang kêu, cửa thang máy... đóng .
Đỗ Mặc mà nước mắt.
Tại nổi hứng đến công ty Phùng Dị gì chứ?
Ngoan ngoãn ở Đông Sâm chờ sắp xếp ?
Trong đầu xoay đủ kiểu, nhưng thực chỉ mới mười mấy giây trôi qua.
“Cậu là ai?”
Một giọng uy nghi vang lên.
Đỗ Mặc phân biệt là ai - đoán là một trong mấy mặc quân phục, vì giọng giống cấp .
“..”
Đỗ Mặc lắp bắp.
Cậu cảm thấy... là “Đỗ Mặc” với đám chẳng ý nghĩa gì.
chợt nhớ điều gì đó.
Và bất ngờ thấy... buồn .
Có khi mấy Alpha ... cũng đang mù mờ như .
Đỗ Mặc chắc chắn nhầm. Nội thất bên trong giống hệt mô tả trong nguyên tác.
Người thể lên tầng chỉ vài loại:
Alpha – nhân sự cốt lõi của công ty Phùng Dị.
Omega — tình của “Hải vương Phùng”, định kỳ “ mới”, ai hết thời thì lên nữa.
Beta thì hiếm - chỉ những cực kỳ xuất sắc, thể chất ngang ngửa Alpha.
Mà Đỗ Mặc... rõ ràng kiểu Beta đó.
Cậu cố gắng nặn một nụ — với giỏi biểu cảm như , đó là việc khó.
Rón rén bước khỏi thang máy, sợ chỉ cần một động tác sai... sẽ chọc giận đám Alpha .
Thực cần sợ đến thế.
Người thể lên tầng bất kể giới tính – đều là Phùng Dị cho phép.
Dù là Beta, cũng ai dám động .
áp lực từ Alpha lên B và O là thứ ăn sâu máu.
Trước mặt những Alpha mạnh mẽ, Đỗ Mặc thể ngăn nỗi sợ hãi cứ thế trào lên.
“Rầm!”
Cánh cửa văn phòng Phùng Dị bật mở.
Từ bên trong, một Omega hất văng ngoài.
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía văn phòng Phùng Dị — bao gồm cả Đỗ Mặc.
Vậy... đây mới là lý do thật sự khiến chuông báo động vang lên ?
Omega là ai?
Ngay khoảnh khắc nhận đó là Omega, tim Đỗ Mặc khựng một nhịp.
Chẳng lẽ... Phùng Dị thật sự giữ một Omega bên cạnh?
Cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp.
“Ai đưa ?”
Phùng Dị xoa cổ tay bước khỏi văn phòng, vẻ mặt đầy khó chịu.
Đôi mắt đen kiêu ngạo phủ đầy sương lạnh.
Là một Beta, Đỗ Mặc cũng cảm thấy khí xung quanh như ngập tràn mùi tin tức tố — dù thể ngửi thấy.
Cậu bắt đầu lo lắng:
Mình đến lúc ... đúng thời điểm?
ngay giây , Alpha thấy Đỗ Mặc – đang ở cửa thang máy, nhỏ bé, đáng thương, và phần bất lực.
Vẻ khó chịu mặt Phùng Dị dần tan biến.
Lạnh lẽo trong mắt lập tức hóa thành dịu dàng.
“Đỗ Mặc.”
Alpha vốn luôn nghiêm túc mặt khác, bước nhanh về phía Đỗ Mặc - liếc Omega lấy một .
phát hiện... ánh mắt của Đỗ Mặc vẫn đang dừng ở Omega đang đất.
Vẻ mặt của Alpha... trở nên khó đoán.