Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:25:26
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Mặc đang thẫn thờ ghế sofa, thì câu cuối cùng của Phùng Dị khiến suýt bật dậy:
“Cho lên .”
Cậu bỏ lỡ cái gì ?!
Tống Xương Tuấn... sắp đây ?!
Vậy thì biến mất thôi!
Tim Đỗ Mặc đập thình thịch.
Bản năng mách bảo: cảnh tiếp theo... nhất nên mặt.
Nếu Tống Xương Tuấn bắt gặp...
Một cụm từ đúng lúc lắm bỗng hiện lên trong đầu:
“Bắt gian tại trận.”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Đỗ Mặc hoảng loạn vì hiểu nghĩ đến cái cụm từ chẳng liên quan , lo Tống Xương Tuấn phát hiện đang ở một với Phùng Dị − hệ thống phạt đau đầu.
Cậu đảo mắt quanh.
Ánh dừng ở cánh cửa hé mở lưng Phùng Dị.
Dù là đầu đến đây, Đỗ Mặc cũng đoán — cánh cửa đó là phòng nghỉ riêng của Phùng Dị.
Một nơi xuất hiện với tần suất cực cao trong nguyên tác...
Có nên trốn đó ...
Thôi... chắc nên...
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đỗ Mặc trợn tròn mắt, thầm kêu trong lòng:
Cái Omega họ Tống đến nhanh thế?!
Mỗi Tống Xương Tuấn đến Đông Sâm tìm , trễ nửa tiếng còn tính là đúng giờ.
Phùng Dị thì chẳng hiểu Đỗ Mặc đang hoảng cái gì - một Omega thôi, cùng lắm là gia thế “khủng” một chút.
Có ở đây, Đỗ Mặc sợ cái gì chứ?
Vừa định mở miệng, thì thấy Beta giơ tay hiệu “suỵt”.
“ gặp .”
Đỗ Mặc thì thào, cuống cuồng thu dọn đồ đạc.
“Vút” một cái, chui tọt phòng nghỉ của Phùng Dị.
Tranh thủ lúc Phùng Dị cho Tống Xương Tuấn , thò nửa cái đầu từ cánh cửa, lí nhí giải thích:
“ với là quen . Mà nếu phát hiện thì... rắc rối to”
Vừa , Đỗ Mặc đảo mắt khắp sofa và bàn .
Ừm, đồ mang giấu hết .
Chỉ còn ly nước ép màu hồng mà dám uống, chơ vơ bàn giữa căn phòng đen trắng – trông thật lạc quẻ.
... kịp nữa .
“Chào , Phùng Dị
Đỗ Mặc thấy giọng Tống Xương Tuấn.
Cậu gần như thể tưởng tượng vẻ mặt của một Alpha mạnh mẽ như Phùng Dị, chắc chắn sẽ tỏ ngoan ngoãn, lễ độ:
“Nghe danh lâu, hôm nay gặp, quả là trăm bằng một thấy.”
Phùng Dị đáp lạnh nhạt:
“Chào .”
Hai xã giao vài câu, bắt đầu về tình hình liên tinh – thứ mà Đỗ Mặc hiểu nổi.
Ban đầu còn cố ép lắng .
khi xác định giữa hai “gì đó”, liền thả lỏng, chuyển sang... ngắm nội thất.
Trong nguyên tác, căn phòng chứa đầy “đồ riêng tư” - nào là đạo cụ dùng cho các tình huống đặc biệt, t.h.u.ố.c kích thích tin tức tố Omega...
Thành thật mà , Đỗ Mặc tò mò.
Dù thì cả kiếp lẫn kiếp , từng thấy “cảnh tượng hoành tráng” như trong truyện.
...
Đứng ở cửa ngắm một hồi, những thứ tưởng tượng ... chẳng cái nào xuất hiện.
Trong phòng chỉ mùi rượu nhè nhẹ.
Rèm đen treo cửa sổ sát đất.
Giữa phòng là chiếc giường lớn.
Gần cửa một tủ quần áo gỗ đen.
Đỗ Mặc một lúc, thầm nghĩ:
Nếu Phùng Dị đột nhiên “hóa ” thành phiên bản Hải Vương trong nguyên tác, dẫn Tống Xương Tuấn đây...
Cậu vẫn còn chỗ trốn trong tủ.
Hai ngoài vẫn đang trò chuyện.
Trong phòng ghế sofa gì cả.
Suy nghĩ vài giây, Đỗ Mặc chọn... xuống sàn, giữa giường và nền gạch.
Đảo mắt một vòng, thấy đầu giường một chai nhỏ màu đen nhám, bên trong cắm hai nhánh sậy trắng.
Có lẽ... đó là nguồn gốc của mùi rượu trong phòng?
Cái chai đúng là “ gì đó”.
Đỗ Mặc ghé sát , xem thử là hãng nào mà khiến một Alpha tin tức tố mạnh như Phùng Dị dùng suốt mấy năm đổi.
Mùi cồn nồng nặc xộc thẳng mũi, khiến cổ họng ngứa ran.
C.h.ế.t !
Muốn ho!
Cậu vội bịt chặt mũi miệng, cố nhịn đến mức chịu nổi mới chui áo khoác, ho khẽ hai tiếng.
Sau đó, căng tai ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đa Omega nhạy về thính giác, nhưng cũng vài trời sinh thính tai.
Lỡ như Tống Xương Tuấn thuộc dạng “thiên phú dị bẩm” thì ?
Đỗ Mặc yên tâm lắm.
“Anh cũng thích nước ép từ hành tinh Medes ?”
Tống Xương Tuấn phát hiện chai dinh dưỡng, hỏi Phùng Dị.
Đỗ Mặc thề — từng giọng Tống Xương Tuấn dịu dàng, vui vẻ đến thế.
Phùng Dị đáp:
“Không thích.”
Tống Xương Tuấn hỏi tiếp:
“Vậy để ở đây?”
Phùng Dị trả lời nữa.
Đỗ Mặc khẽ động lòng.
Chai nước đó... hình như là Phùng Dị lấy cho .
Nghĩ kỹ , đúng là Phùng Dị hề uống – chỉ mở nắp đưa cho .
Mải nghĩ, bỏ lỡ đoạn hội thoại tiếp theo – hai về chuyện liên tinh, hiểu nổi.
Cổ họng hết ngứa, Đỗ Mặc nín thở quan sát chai hương liệu trong tay.
Vỏ chai đen nhám, sạch bóng, lấy một chữ.
Nghĩ cũng đúng - Phùng Dị kiêu ngạo như , thể dùng đồ mua ngoài thị trường?
Vậy thứ từ ?
Nguyên tác cũng nhắc đến.
Đỗ Mặc đặt chai về chỗ cũ, tiếc nuối vì bỏ lỡ một cơ hội “nịnh đại ca”.
Chán quá, ngoài cửa sổ.
Ánh nắng rực rỡ, xa xa là chóp tháp cung điện Thiên Thịnh, xung quanh những tòa văn phòng na ná .
Biển hiệu Đông Sâm nổi bật giữa đám đó.
Tuyết phủ khắp nơi.
Mới thì thấy , lâu thấy chói mắt, hoa cả lên.
Đỗ Mặc vội rút ánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-29.html.]
Chưa bao lâu, nhớ đến mùi hương trong chai.
Hương đầu nồng và gắt, nhưng hương cuối ngọt dịu, thoang thoảng.
Cậu cầm chai lên, đưa sát mũi, ngửi thêm nữa.
Lần , Đỗ Mặc chuẩn .
Cậu dùng chiêu cũ từng áp dụng khi ngửi hóa chất – khẽ quạt tay miệng chai, đưa một lượng nhỏ hương rượu mũi.
Ngửi mãi như mèo gặp bạc hà, Đỗ Mặc bắt đầu nghi ngờ:
Đây thật sự là hương liệu ?
Nói là rượu chắc cũng tin đấy!
Bên ngoài, cuộc trò chuyện giữa Tống Xương Tuấn và Phùng Dị kết thúc từ lúc nào.
Mải mê ngửi mùi rượu, Đỗ Mặc .
Sau khi sắp xếp cho cấp tiễn Tống Xương Tuấn rời , Phùng Dị cầm một cuốn sách bìa đen bước phòng nghỉ.
Đó là một cuốn sách cổ về thành phần tin tức tố, từng lưu hành ở các hệ xa xôi.
Hiện cấm in, chính phủ hành tinh Pha liệt danh sách cấm.
Nội dung hơn nửa cuốn đều xoay quanh việc chiết xuất, phân tích, và kiểm nghiệm tin tức tố Alpha - thứ từng xem là tội ác trong thời kỳ đế quốc Alpha thống trị. Phùng Dị tình cờ thấy nó trong một chuyến xa, ở chợ đen.
Biết Đỗ Mặc thích sách, mê y học, bỏ một khoản lớn để mua về.
“Cậu trốn ở đây gì...”
Chưa hết câu, Phùng Dị thấy Beta nhỏ bé đang tựa đầu giường.
Làn da trắng nổi bật nền ga giường đen tuyền.
Nghe tiếng, Đỗ Mặc giật .
Bị bắt quả tang đang nghịch đồ khác, hoảng hốt.
Tay run lên, đổ gần nửa chai hương liệu.
Mùi rượu nồng nặc lập tức lan khắp phòng.
Đỗ Mặc:
Cậu vốn căng thẳng, kịp nghĩ cách đối phó với Phùng Dị.
Giờ lỡ tay đổ chai hương liệu mà Phùng Dị dùng suốt bao năm...
Cậu càng hoảng hơn.
Đỗ Mặc khó khăn , lí nhí:
"Om..."
Cổ họng Phùng Dị khẽ siết .
Trời kiềm chế thế nào để đè Beta xuống giường. Trốn gì?
Không gặp Tống Xương Tuấn thôi.
... giường của ?
Đỗ Mặc cảm thấy... thể giải thích nổi.
May mà Tống Xương Tuấn cùng.
Nếu , hệ thống mà phạt đau đầu thì đúng là thiên vị quá .
Bình thường, mỗi khi căng thẳng, phản ứng của Đỗ Mặc là lòng bàn tay lạnh toát, mồ hôi vã . lúc ... má nóng bừng, thở gấp gáp.
Cậu nhận rõ sự bất thường của cơ thể - và càng thêm hoang mang, tay chân để cho .
Phùng Dị bước lên hai bước, ngay mặt .
Phòng nghỉ lớn, chiếc giường chiếm gần nửa diện tích.
Một , một .
Đỗ Mặc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Phùng Dị.
Không khí... đang đông cứng ?
Nếu thì tại thấy khó thở đến thế?
Phùng Dị siết nhẹ nắm tay, cố kiềm chế, xuống cạnh Đỗ Mặc.
“Sao trốn?”
“Bị thấy thì phiền lắm.”
Đỗ Mặc nuốt nước bọt, lí nhí .
“Mỗi đến là hỏi về ... ... Phùng Dị tiếp lời:
“Lần nào cũng quen ?”
Đỗ Mặc:
Cậu gật đầu, ngượng ngùng.
Phùng Dị - mà bao nhiêu kẻ tiếp cận còn cửa.
Vậy mà Beta mặt sợ phát hiện là quen .
Anh phản đối việc Đỗ Mặc giữ kín mối quan hệ giữa họ.
Một Beta ở Đông Thành, kín tiếng một chút là .
chuyện gì cũng giấu... thì quá .
Nhất là mặt Tống Xương Tuấn. Nếu Đỗ Mặc quen Phùng Dị, thì cho Tống Xương Tuấn mười lá gan, cũng dám động Đỗ Mặc.
Phùng Dị cúi mắt.
Mùi rượu Đỗ Mặc rõ - đặc biệt là ở bàn tay trái, nơi tinh dầu văng trúng.
Ánh mắt dừng ở đó.
“Quen ... phiền phức lắm ?”
Phiền phức?
Không đời nào.
Nếu hệ thống mà phát hiện thì... mới thật sự rắc rối.
Đỗ Mặc vội vã thể hiện lòng trung thành:
“Không, ... chỉ sợ... phiền thôi.”
Phùng Dị: “Không phiền.”
Đỗ Mặc lí nhí: “Sao phiền ... là Beta mà.”
Nếu vì , Phùng Dị chẳng nhắm , điều khỏi quân khu...
Đột nhiên, trán đau nhói.
Đỗ Mặc ngẩng đầu, ngơ ngác – hệ thống phạt, mà là...
Cái đau do khớp tay gõ đầu.
Phùng Dị gõ nhẹ lên trán , ánh mắt đầy bất lực:
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
Nghĩ gì ?
Đỗ Mặc nghiêm túc suy nghĩ.
Rất nhanh, não bộ trả về một đáp án – nhưng dám .
Vì ... thường xuyên đoán xem Alpha “dính” với Omega nào.
Nhất là khi đang ở trong phòng nghỉ riêng của Phùng Dị - nơi từng xuất hiện vô cảnh “nóng bỏng” trong nguyên tác - hỏi đúng câu đó....
Đầu óc Đỗ Mặc kiểm soát nổi, tự động dựng lên hàng loạt hình ảnh.
Mặt đỏ lên:
“......Không nghĩ gì cả.”
Ánh mắt Phùng Dị dừng ở bàn tay trái của Đỗ Mặc:
“Cậu thích mùi ?”
Đỗ Mặc gật đầu liên tục:
“Thích.”
Đại ca thích, tiểu dám chê?
Mà... đúng là thơm thật.
Cả phòng ngập mùi rượu.
Để chứng minh thật sự thích, Đỗ Mặc còn hít thêm hai rõ mạnh:
“Thật sự thơm.
Ánh mắt Phùng Dị tối một chút.
Đỗ Mặc thoáng thấy... một tia đỏ sẫm lướt qua.
Alpha trầm giọng:
"...Cậu thích là .”