Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:48:57
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“...Sao đến đây?”

Đỗ Mặc lắp bắp hỏi.

Mùi rượu Phùng Dị rõ — nhận ngay đó là mùi của rượu táo và gin.

Xem ... uống ít.

“...Anh uống rượu ?”

Phùng Dị khẽ gật đầu.

Có lẽ do men rượu, ánh mắt lơ đãng, nhưng vẫn luôn dừng Đỗ Mặc.

“Tiệc ở nhà.”

À, hiểu .

Tiệc sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật Phùng Dị.

Ban ngày, Đỗ Mặc định chúc một câu “sinh nhật vui vẻ”, nhưng lời đến miệng thấy ngượng ngùng, thế nào cũng .

Cậu lùi một bước, nhường chỗ cho Phùng Dị nhà.

Hành lang lạnh hơn trong phòng, mà áo ngủ của Đỗ Mặc mỏng – thấy lạnh.

Khi mở cửa cho Phùng Dị, thoáng thấy tự ti.

Căn hộ nhỏ , cộng hết diện tích ... chắc còn bằng văn phòng của Phùng Dị.

Có khi chỉ đủ phòng nghỉ.

Đóng cửa , gian kín, bật điều hòa mùi rượu càng nồng.

Đỗ Mặc liếc đồng hồ – mười giờ rưỡi.

Phùng Dị chắc rời tiệc sớm.

Tiệc của hậu duệ đế quốc thường kéo dài đến tận khuya.

Ngoài những màn chúc tụng thông thường, còn vài hoạt động đẫm m.á.u diễn lúc nửa đêm.

Sau khi phe cấp tiến lên nắm quyền, họ bãi bỏ hành vi phi nhân đạo.

tay họ vươn tới Đông Thành.

Mới yên vài năm, những cuộc săn đẫm m.á.u bắt .

Đỗ Mặc hỏi:

“Anh... bỏ tiệc giữa chừng chứ?”

Dù gì... là nhân vật chính mà.

Phùng Dị lắc đầu, cũng lảo đảo theo.

Đỗ Mặc nhướn mày, ngạc nhiên.

Một Alpha khả năng kiểm soát bản cực như Phùng Dị... uống bao nhiêu ?

“Không ."

Giọng Phùng Dị khàn khàn.

“Nửa đêm... nhân vật chính .”

Không thì là ai?

Đỗ Mặc thắc mắc, nhưng hỏi.

Phòng khách nhỏ, chỉ cần liếc qua là thấy hết bố cục.

Đỗ Mặc mời Phùng Dị xuống ghế sofa, dè dặt hỏi:

lấy cho vài viên t.h.u.ố.c nhé? Hay uống chút nước ?”

Cậu chắc Alpha thấy x.úc p.hạ.m .

Thông thường, chỉ Beta mới cần t.h.u.ố.c giải rượu.

Alpha tốc độ trao đổi chất cao, cần.

Còn Omega thì ai cũng cơ thể yếu – chẳng ai nỡ chuốc họ đến mức dùng thuốc.

Có thể từng , nhưng giờ thì tuyệt đối – chuốc say Omega là vi phạm pháp luật.

Phùng Dị nghiêng tựa lưng ghế, đôi chân dài bàn chắn ngang, co trong gian chật hẹp.

Đỗ Mặc:

"..."

Phùng Dị gì đó, giọng khàn khàn, thấp đến mức rõ.

“Gì cơ?”

Đỗ Mặc ghé sát , cúi hỏi:

rõ”

Phùng Dị đáp:

“Được.”

Đỗ Mặc rót cho một ly nước, lục trong ngăn kéo tìm t.h.u.ố.c giải rượu dành cho Alpha.

Trong lúc tìm, chợt nhớ đến một chi tiết trong nguyên tác.

Hình như... Phùng Dị thể say?

Tin tức tố của vốn là rượu mạnh — còn nặng hơn bất kỳ loại cồn nào.

Đỗ Mặc , ánh mắt kỳ lạ.

Vị Alpha luôn lạnh lùng, nghiêm túc mặt khác giờ dài sofa.

Đôi chân dài chỗ để, gác lên tay vịn bên .

Cúc áo cổ bung, mắt khép hờ, tay trái cầm điện thoại, thỉnh thoảng liếc – như đang chờ tin nhắn nào đó.

Phải là... thế , trông thật sự giống đang say.

Phùng Dị thấy Đỗ Mặc đột nhiên khựng , liền hỏi:

“Sao thế?”

“Không gì, gì.”

Đỗ Mặc vội đáp.

Đây là bí mật — trong nguyên tác chỉ vài .

Cậu cũng chỉ nhờ góc “thượng đế” khi truyện.

Tìm hộp thuốc, thấy vẫn còn hạn dùng, Đỗ Mặc do dự đưa cho Phùng Dị:

“...Anh cần ?”

Phùng Dị chống dậy.

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng thở của Đỗ Mặc rõ mồn một.

Mẩn đỏ mặt bớt nhiều, nhưng vẫn còn sưng nhẹ.

“Không bảo đừng để tâm đến .” Phùng Dị khẽ.

“Dù cũng là khách hàng của công ty mà. Sau chắc tìm em nữa .”

Đỗ Mặc ngẩn , nhẹ, tỏ ý :

“Giờ cũng đỡ nhiều .”

Cậu ngẩng cằm, nghiêng mặt sang một bên để Phùng Dị rõ:

“Uống t.h.u.ố.c kịp thời, chỉ đáng sợ lúc đầu thôi. Vài hôm nữa là khỏi.”

Bàn tay cầm điện thoại của Phùng Dị vô thức siết .

Beta mặt trắng đến mức gần như trong suốt, mạch m.á.u xanh da hiện rõ.

Người ... đôi khi trốn tránh , chắc là vì nguy hiểm.

đôi khi ngây thơ đến mức khiến vứt bỏ lý trí.

Như lúc chẳng hạn.

“Ừm, sẽ tìm nữa .”

Phùng Dị đưa tay chạm nhẹ gò má ửng đỏ của Beta.

Động tác khẽ, như sợ đau mặt.

“Sẽ .”

Lúc , Đỗ Mặc mới nhận cách giữa hai gần đến mức chỉ cần sơ sẩy là hệ thống sẽ phạt.

Cậu vội tìm chủ đề để phá vỡ sự im lặng: “ờm... đến đây?” Phùng Dị một lúc, trả lời.

Anh thể rằng... gặp .

Từ lúc Đỗ Mặc Tổng Xương Tuấn hắt cà phê, dị ứng nặng đến mức về nhà sớm — gặp . thể .

Cũng thể bỏ dở tiệc sinh nhật của chính .

Lần đầu tiên trong đời, Phùng Dị thấy... sinh đúng thời điểm.

Anh cứ thế Đỗ Mặc.

“Nghe thương, tiện đường... ghé qua xem .”

“...À.”

Đỗ Mặc lúng túng gật đầu, theo phản xạ hỏi tiếp:

“Anh đến bằng gì ?"

“Lái xe.”

Đỗ Mặc sững .

“Vừa uống rượu xong... chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-31.html.]

Chuyện Phùng Dị thể say... chẳng ai cũng .

“Ừ.”

Phùng Dị như nhớ điều gì, khẽ .

Ngón tay lướt nhẹ qua gáy Đỗ Mặc:

“Trên đường ai.”

Đỗ Mặc cố giữ bình tĩnh, giả vờ gì:

“Anh... chẳng đang say ...

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Alpha mặt càng thêm cuốn hút.

Mái tóc rối nhẹ trán, ánh mắt sâu thẳm.

Anh khẽ , giọng trầm thấp:

“Ừ.”

Vị Alpha tuấn tú thẳng Đỗ Mặc:

đang say.”

Say cái gì chứ...

Anh đang say ai đây – nghĩ , tim Đỗ Mặc đập loạn kiểm soát.

Mùi rượu Phùng Dị phả mũi - gin, táo lên men, cộng thêm hương thơm còn sót áo Đỗ Mặc.

Hương vị quấn lấy , khiến đầu óc Đỗ Mặc dần trở nên trống rỗng.

...Phải đây, cảm giác như cũng đang say.

Mặt Đỗ Mặc nóng bừng. ...Alpha rốt cuộc ý gì!

Nửa đêm chạy đến nhà , đang say – là ý gì chú?

Rõ ràng thể say!

Đầu óc Đỗ Mặc ngừng hoạt động.

Mà cũng dám nghĩ tiếp.

Phân tích thêm... vẻ sẽ kết quả nguy hiểm.

Đỗ Mặc dám nghĩ.

Sợ hệ thống phạt đau đầu, dám thử thách ranh giới.

Alpha mặt – nửa tỉnh nửa say – quá mức quyến rũ.

Đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao, từng đường nét đều toát lên khí chất cao quý của thừa kế gia tộc.

Đỗ Mặc chống đỡ nổi.

Không thể nữa nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Trong nguyên tác, Đỗ Mặc Phùng Dị thể say.

Vậy giờ tin lời Phùng Dị – rằng đang say.

Mà nếu say, thì chăm sóc. Không thể để một Alpha “say rượu” lái xe về.

... Alpha căn bản thể say!

Đầu óc Đỗ Mặc rối như tơ vò.

Alpha rõ ràng ý định rời .

Vậy gì?

Chẳng lẽ... chủ động mời Alpha ở qua đêm?

Căn hộ nhỏ của đơn sơ thế , liệu xứng với vị thiếu gia cao quý ...

Đột nhiên, điện thoại trong tay Phùng Dị rung lên.

Anh bật màn hình – là tin nhắn từ cấp :

[Đã xử lý xong)

Lúc , bất kỳ ai nhắn tin đến đều thể trở thành “cứu tinh”.

Miễn là thể khiến Phùng Dị rời — đều là .

đó là Tống Xương Tuấn... cũng .

!!!

Trời ơi, suýt nữa thì quên – trong nguyên tác, tối nay Phùng Dị ở cùng Tống Xương Tuấn.

Còn xảy chuyện... thể miêu tả.

Mà giờ... Phùng Dị đang ở nhà .

Còn những lời như thế...

Nhớ chuyện Tống Xương Tuấn ban ngày — về loại hương liệu giống hệt tin tức tố của Phùng Dị....

Một đáp án rõ ràng đang hiện .

Đỗ Mặc cứng .

Cậu khô khốc lên tiếng: “...Muộn thế , chắc việc gì tìm nhỉ.”

“Không gì.” Phùng Dị đặt điện thoại lên bàn .

“Người gặp ban sáng — nữ Alpha đó.”

Đỗ Mặc:

"..."

Rõ ràng... Phùng Dị hề hứng thú với AA.

... tại giải thích rõ nhắn tin là nữ Alpha?

Không hiểu , Đỗ Mặc cảm thấy sắc mặt Phùng Dị khi nhận tin nhắn khác hẳn lúc .

Tuy vẫn còn men, nhưng dường như... thả lỏng hơn nhiều.

Trước đây, Phùng Dị lúc nào cũng căng thẳng, luôn giữ vẻ nghiêm nghị.

Còn bây giờ...

Nhận thức khiến Đỗ Mặc nổi da gà. Cậu dám ngẩng đầu.

Liếc thấy ly nước cạn, lắp bắp:

... rót thêm nước.”

Vừa cầm ly lên, Phùng Dị nắm lấy cổ tay .

Đỗ Mặc hít mạnh một , trong đầu lặp lặp :

‘Đi rót nước, đừng nghĩ linh tinh. Đi rót nước, đừng nghĩ linh tinh...’

Trong nguyên tác, Đỗ Mặc và Phùng Dị tuyến tình cảm.

Hành động của Phùng Dị... chẳng khác nào đẩy một nhân vật pháo hôi như mép vực, bắt thử thách giới hạn.

... ngay.”

Đỗ Mặc run rẩy, thậm chí cảm thấy đầu bắt đầu đau.

Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của , Phùng Dị buông tay: “Run gì thế? Lạnh ?”

Nhiệt độ trong phòng đúng là thấp – với một Beta thì dễ chịu.

“Có lạnh, nhưng .”

Đỗ Mặc gần như bỏ chạy bếp.

Tạt ít nước lạnh lên mặt, mới cảm thấy đầu óc hoạt động trở .

Giờ gì đây?

Vừa cúi xuống lấy nước, cố đoán Alpha lưng đang nghĩ gì.

Cậu cố tình nấn ná lâu mới .

Từ bếp sofa chỉ vài bước, lúc thì lao như chạy trốn, lúc về thì bước từng bước nhỏ, khiến Phùng Dị lên tiếng:

“Định bao giờ mới ?”

“Đây, đây.”

Đỗ Mặc ho nhẹ, đưa ly nước cho Phùng Dị:

“Anh uống nước .”

Phùng Dị nhận lấy, nhưng uống, chỉ đặt ly xuống bàn .

“Mai ?”

“...Chắc là .”

Trưởng phòng Triệu gì về việc nghỉ phép.

Vừa đắc tội với một khách hàng lớn, chắc chắn ông đang giận.

Phùng Dị nhíu mày, kéo Đỗ Mặc xuống cạnh :

“Sao xin nghỉ?”

Nếu là ngày thường, Đỗ Mặc sẽ thật – gây chuyện với khách hàng, thể tiếp tục phật lòng cấp .

lúc ...

Cậu im lặng, gì.

Một lúc , Phùng Dị khẽ xoa đầu , cố kiềm chế bản năng ôm Beta lòng:

“Đừng sợ, ở đây.”

Chính vì ở đây... mới dám gì.

... chỉ càng tệ hơn.

Đỗ Mặc tuyệt vọng nghĩ:

Cậu nghi ngờ cướp mất tuyến tình cảm của Omega trong nguyên tác.

Loading...