Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:50:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc căng thẳng nhất, điện thoại của Phùng Dị reo lên.

Đỗ Mặc liếc trộm – màn hình hiện tên gọi: Chu Nhất.

Phùng Dị siết chặt điện thoại, ngập ngừng vài giây dậy ban công máy.

Anh sợ Chu Nhất gì đó linh tinh khiến Đỗ Mặc suy nghĩ nhiều.

“Anh ?”

Chu Nhất hỏi dồn dập ngay khi kết nối:

“Gọi mãi mới bỏ giữa chừng là ? lúc quan trọng mà mặt? Anh đang ?”

Phùng Dị đầu Đỗ Mặc.

Beta vẫn hồn, trong đầu đang nghĩ gì mà trông hoảng hốt đến thế.

Anh bất giác mỉm , giọng với Chu Nhất cũng dịu :

việc. Lan Tâm đang trông”

Lan Tâm chính là nữ Alpha mà Đỗ Mặc từng gặp.

Hai trò chuyện thêm vài câu, Chu Nhất chợt hỏi:

“Bên ngoài thế nào ?”

Phùng Dị đáp:

“Loạn lắm, nhưng sắp xong .”

Trước khi cúp máy, Chu Nhất đột ngột hỏi:

“Anh đang ở cùng Đỗ Mặc đúng ?”

"..."

Phùng Dị xa.

Tuyết phủ trắng cả đất trời, đèn đường hai bên sáng, ánh đèn từ các cửa sổ nối dài đến tận chân trời, hòa cùng những vì .

Anh khẽ :

.”

Rồi cúp máy luôn, cho Chu Nhất cơ hội mắng mỏ.

Căn hộ nhỏ, dù Phùng Dị ban công điện thoại, Đỗ Mặc vẫn vài câu.

Phùng Dị tối nay hành động lớn.

Sắp tới còn lên gian, vài ngày nữa sẽ gặp ai đó...

Đỗ Mặc cố ghép những mảnh thông tin rời rạc với mạch truyện trong trí nhớ.

...Thôi, chẳng khớp gì cả.

Cậu ngáp một cái.

Phân tích tình hình liên tinh việc dễ — ít nhất là với một Beta như .

Là một pháo hôi Beta chuyên sống kiểu “nước chảy bèo trôi”, chờ hệ thống giới thiệu tình tiết, Đỗ Mặc thật ngờ đối mặt với cảnh tượng thế .

Nghĩ đến việc Phùng Dị xuất từ một gia tộc bảo thủ, tuyệt đối chấp nhận tình cảm AB, thậm chí còn cấm Alpha và Beta bạn...

Đỗ Mặc chỉ thấy đầu đau như búa bổ.

Cậu rụt cổ .

Gió lạnh luồn qua khe cửa, khiến căn phòng vốn ấm nay càng thêm buốt.

Cậu nghĩ đến những lời Phùng Dị tối nay.

Vẫn là Phùng Dị như - chỉ khác một điều: dối.

Có lẽ là để giữ bí mật.

Thà nhận lái xe khi say còn hơn thừa nhận... thể say.

Nhìn ban công, thấy Phùng Dị kết thúc cuộc gọi, gọi thêm một cuộc khác.

Cậu nên... tiếp tục đây chờ ?

Thật sự... quá ngượng ngùng ...

Về phòng ngủ ?

Một Beta giữa đêm khuya trong phòng chờ một Alpha đang gọi điện?

Nghe... lắm.

Ngồi phòng khách chờ Alpha gọi xong tiếp tục trò chuyện?

Cũng thấy sai sai.

Cậu lạnh buồn ngủ, mà cũng chẳng đủ can đảm để tiếp tục cuộc chuyện .

Cảm giác như... chỉ cần sơ sẩy là sẽ nổ tung.

Đỗ Mặc nửa đêm thiếu gia Phùng Dị lôi bệnh viện kiểm tra thần kinh.

Hay là... giả vờ ngủ .

Nghĩ .

Cuối cùng, cũng Phùng Dị gọi điện đến lúc nào — vì ngủ thật lúc nào chẳng .

Sáng hôm tỉnh dậy, phòng ngủ trống .

Có một khoảnh khắc, Đỗ Mặc nghi ngờ... tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mắt còn lờ đờ, kéo cửa phòng — đập mắt là một đôi giày da đen rõ ràng cỡ chân của .

Đỗ Mặc giật , tỉnh hẳn.

Quay đầu – vị Alpha lạnh lùng đang chiếc sofa nhỏ của .

Trước mặt là một màn hình ánh sáng, những tọa độ lấp lánh tạo thành một bản đồ hành trình phức tạp.

Alpha thấy tiếng động, nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý :

“Chào buổi sáng”

“Chào.”

Đỗ Mặc ngơ ngác vẫy tay:

“Anh... về ?”

Câu phũ, như đang đuổi .

Cậu vội chữa :

“...Nhà nhỏ, nghỉ ngơi ?”

Phùng Dị đáp:

“Không .”

Anh du hành liên tinh hơn hai năm.

Có nơi thoải mái, nhưng phần lớn thời gian là tàu gian chật hẹp, tài nguyên hạn chế, giờ giấc thất thường.

Khi thiết kế văn phòng, nhóm của đều đưa một yêu cầu giống :

Giường trong phòng nghỉ. thật to.

Đội thiết kế là do Lan Tâm thuê riêng, dùng danh nghĩa của Phùng Dị.

Nghe họ đặt hơn hai mươi chiếc giường siêu lớn cho văn phòng.

Người phụ trách biểu cảm của Lan Tâm mà nên gì.

Sau khi rửa mặt xong, màn hình mặt Phùng Dị chuyển sang bản tin sáng.

Đỗ Mặc dám thẳng, nhưng vẫn lén liếc Phùng Dị.

Trong bản tin, phát ngôn nghiêm nghị:

[Gần đây, các hoạt động bạo lực của phe phản động diễn dồn dập.

Tối qua, tại biên giới phía Tây — khu vực Ganal — một siêu thị đ.á.n.h bom, gây thương vong nghiêm trọng.

Tình hình tại địa phương và vùng lân cận phức tạp, nguy hiểm.

Người dân nếu cần thiết, tạm thời nên rời khỏi nơi cư trú.

Nếu nhu cầu, hãy liên hệ với chính quyền.

Chúng chuẩn đầy đủ các biện pháp an và hỗ trợ sơ tán....

Đỗ Mặc sửng sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-32.html.]

Đông Thành – nơi bảo thủ đến mức luôn né tránh tin tức – công khai phát sóng về bạo động ở khu vực biên giới?

Chuyện xảy từ khi nào?

Mình mới bao lâu xem tin tức...

Đài truyền hình đổi lãnh đạo ?

“...Tình hình nghiêm trọng lắm ?”

Trong nguyên tác đoạn , Đỗ Mặc rõ cũng nhớ.

Alpha mặt, ở vị trí cao trong gia tộc, chắc chắn chuyện.

Vì tò mò về tình hình, Đỗ Mặc tạm quên mất sự ngượng ngùng:

“Trưởng phòng Triệu cấm chúng tiếp xúc với các dự án và khách hàng ở vùng biên .”

Cằm Phùng Dị lấm tấm râu, tóc cũng rối.

Anh cúi đầu chỉnh tay áo:

“Tình hình đúng là rối lắm. Tối đừng ngoài một .”

“Ảnh hưởng đến Đông Thành luôn ?!”

Đỗ Mặc giật .

Trong nguyên tác, Đông Thành luôn yên bình.

Đến tận chương cuối cùng khi xuyên sách, nơi vẫn xảy chuyện gì.

Chỉ các hệ khác là hỗn loạn.

“Chưa chắc.”

Khi đến chuyện nghiêm túc, khí chất của Phùng Dị trở nên trầm .

“Tình hình rõ ràng. Tư tưởng của phe cấp tiến lan nhanh. Dân chúng ngày càng bất mãn với chính sách hiện tại của phe bảo thủ. Chỉ Đông Thành là lạnh, thời tiết phần nào kìm hãm phong trào đòi quyền bình đẳng của Beta và Omega. Tư tưởng ở đây vẫn khá bảo thủ. Những năm qua, dù nắm quyền, phe cấp tiến vẫn âm thầm tích lũy lực lượng. Ngược , phe bảo thủ thì... ăn chơi hưởng thụ, chẳng thiếu thứ gì.”

Đỗ Mặc hỏi:

“Sẽ... xảy chiến sự ?”

Cậu nhớ đến diễn đàn trường — đúng là các bài ngày càng cởi mở. “Chắc là .”

Phùng Dị đáp.

“Phe bảo thủ đủ sức đ.á.n.h bên .

“Vậy... ủng hộ bên nào?”

Trong nguyên tác, về Phùng Dị giữ mối quan hệ với cả hai phe.

Không ai dám đắc tội với – chẳng ai cắt nguồn tài nguyên.

?”

Phùng Dị khẽ , rõ ý.

“Không ủng hộ bên nào cả.”

Anh Đỗ Mặc: “ nếu buộc chọn... thì phe cấp tiến.”

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Đỗ Mặc. Ai mà ngờ – thiếu gia nhà họ Phùng, trụ cột tương lai của phe bảo thủ – với một Beta rằng ủng hộ phe cấp tiến.

Cậu lảng tránh ánh mắt của Phùng Dị.

Sau chuyện tối qua, Đỗ Mặc luôn cảm thấy ánh của Phùng Dị dành cho ... gì đó khác lạ. Phùng Dị rõ.

Cậu chỉ thể đoán mò – mà lỡ đoán sai thì chẳng tự đa tình ?

Đột nhiên, một bàn tay lớn lướt qua mắt, đặt lên gáy .

Trước nghĩ gì.

giờ ngẫm – Phùng Dị động tác với ...

từng thấy thế với ai khác.

Trong thiết lập AO, động tác ... chỉ thiếu một bước nữa là thành đ.á.n.h dấu tạm thời.

Đỗ Mặc căng thẳng chớp mắt, ánh trượt xuống, giả vờ chăm chú chiếc cúc áo của Phùng Dị.

Phùng Dị giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u :

“Trốn cái gì?”

Anh thật ?!

Đỗ Mặc gào thét trong lòng.

“Nhìn .”

"..."

Đỗ Mặc:

"..."

Trời ơi, chịu nổi nữa .

Đỗ Mặc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt xuống cổ áo của Phùng Dị.

Trong tình huống , vẫn dám thẳng Alpha .

Cậu nhận cổ áo của Phùng Dị bung mấy chiếc cúc, yết hầu lộ rõ, vô cùng nổi bật.

“Đừng sợ, Đỗ Mặc”

Phùng Dị .

“Nếu nhất định ngoài, nhớ gọi .”

Nói , như chợt nhớ điều gì:

“Vài hôm nữa sẽ xa một thời gian.

Có việc thì tìm Lan Tâm – như hôm qua

Đỗ Mặc mím môi, khẽ gật đầu.

“Đừng lo về Tống Xương Tuấn. Cậu sẽ đến tìm nữa.”

Đỗ Mặc gật đầu.

“Cũng đừng để ý trưởng phòng Triệu gì” Phùng Dị tiếp lời.

“Nếu ông dám gây khó dễ, cứ đến tìm .”

Đỗ Mặc tiếp tục gật đầu. Trong mắt Phùng Dị thoáng hiện ý :

“Sao chỉ gật đầu thế?” Đỗ Mặc phản xạ gật thêm cái nữa.

Rồi... lắc đầu.

Đỗ Mặc:

...Cảm giác như đứa ngốc .

“...Anh ăn gì ?” Đỗ Mặc vội vàng hỏi.

Sau khi nhận cái gật đầu xác nhận, Alpha cao lớn cuối cùng cũng buông tay, để Đỗ Mặc bếp chuẩn bữa sáng.

Đông Thành vẫn đang trong mùa đông.

Trời mới hửng sáng, mặt trời lên hẳn, mặt trăng cũng lặn hết.

Vì trời lạnh, Đỗ Mặc luôn là khó rời giường.

Bữa sáng thường qua loa - luộc quả trứng, ăn vài lát bánh mì, nếu dư thời gian thì thêm chút trái cây. Hôm nay thì dư thời gian.

Tối qua ngủ sớm, giấc ngủ đủ đầy.

Sáng nay lề mề, bật dậy một cái là khỏi giường – kiểm chứng xem tối qua là mơ .

Khi Đỗ Mặc bưng bữa sáng bàn, bản tin sáng kết thúc.

“Lát nữa ?” Phùng Dị hỏi.

“...Chắc là .”

Đỗ Mặc đang uống nước, suýt nữa thì sặc.

Nhà họ Phùng vốn quy tắc: ăn , ngủ trò chuyện.

Cậu ngờ Phùng Dị hỏi chuyện trong lúc ăn.

“Cũng gần xong .”

Phùng Dị khẽ thở dài:

“Để đưa .”

Loading...