“Răng rắc…” Lớp vỏ giòn tan bên ngoài   cắn, nước sốt bên trong tức thì tuôn trào  nhiều hơn. Lúc , còn  thể cảm nhận  phần ruột đậu hũ mềm mại, dù  phồng to nhưng vẫn giữ  độ xốp dẻo. Cả miếng đậu hũ thối đều mềm, ăn  vô cùng  miệng!
Đông Đông càng ăn, sắc mặt  càng trở nên khó tả. Vừa như sung sướng   tiếc nuối.
Uyển Nhi   đến sốt ruột,  bóp mũi  hỏi: “Rốt cuộc, mùi vị  ?”
Tiêu phu nhân cũng hiếu kỳ dõi theo.
Đông Đông nuốt sạch miếng đang nhai, dùng hết sức bình sinh gật đầu: “Thơm ngon! Quả thật là mỹ vị tuyệt vời!!!”
“Thật sự ?”
“Không  lời đùa đấy chứ?”
“…Ta cũng nếm thử xem?”
Yến Thu Xuân nhanh chóng  lấy đũa: “Bá mẫu, Bình Thịnh, mau nếm thử xem, Nhị điện hạ, của  đây, thật sự  ngon.”
Lý ma ma tiến lên hai bước, do dự    nên can ngăn  . Thấy Yến Thu Xuân vốn  ưa   chủ động đưa đũa mời, bà  lập tức lùi , thầm nghĩ: Nữ nhân  quả nhiên   ý ! Ta tuyệt đối  thể mắc bẫy nàng !
Ngẫm , nếu  thử độc, Yến Thu Xuân và Đông Đông  ăn  , dù  độc cũng   bụng cả. Việc   liên quan đến nàng ,  cần  mạo hiểm.
Bà lui về vị trí cũ. Yến Thu Xuân cực kỳ tiếc nuối, ngược   chằm chằm  mấy  Tiêu phu nhân: “Mọi  nếm thử xem? Thật sự  ngon. Đông Đông cũng  ăn tới miếng thứ hai .”
Vừa , nàng  tiếp tục ăn, trì hoãn một lúc, miếng đậu hũ thối  bớt nóng, nàng c.ắ.n từng miếng một cách ngon lành.
Tiêu phu nhân thấy đám   ăn ngon miệng như , mà vốn dĩ bà  là  chuộng khẩu vị nặng. Dù ghét đồ hôi thối, nhưng mùi hương lẫn lộn trong món   là thứ bà yêu thích, thế là bà hít một  thật sâu,  gắp một miếng đưa  miệng.
Vừa dứt miếng đầu tiên, bà  ngẩn .
Bà ngửi , quả thật vẫn  mùi, nhưng khi thưởng thức hương vị, bà  thấy vô cùng độc đáo, ăn  ngon miệng!
Phải  là ngon miệng đến  ngờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-194.html.]
Thậm chí, bà còn cảm thấy thiếu  chút vị cay nóng mãnh liệt, kích thích đến mức khiến bà  toát mồ hôi hột.
Ngoại trừ chút mùi hôi khó ngửi, món  quả thực  còn điểm nào đáng chê trách. Tuy  chiên qua dầu nhưng   hề  chút dầu mỡ thừa, hương vị đậm đà  hề nhạt nhẽo. Phần nước sốt   thỏa mãn  khẩu vị của bà. Sau khi chiên phồng, miếng đậu phụ  nhiều lỗ hổng, càng dễ thấm đẫm nước sốt, tự nhiên càng thêm phần tinh tế, hấp dẫn!
Thấy Tiêu phu nhân  gắp miếng thứ hai, Yến Thu Xuân  mãn nguyện.
Đã chinh phục   thứ hai!
Nàng  sang Tiêu Bình Thịnh, tiểu tử cũng đang ăn uống thỏa thuê. Ngay cả Uyển Nhi, dù đôi mày lá liễu khẽ nhíu  vì mùi, vẫn  ngừng đưa hết miếng  đến miếng khác. Còn Chu Chiêu Cảnh thì ăn uống trang nhã hơn nhiều, nhưng vẫn gắp một miếng lớn, đôi mắt sáng rỡ, rõ ràng là cực kỳ hài lòng với món nàng !
Mọi  ăn uống vui vẻ, cứ thế mà chén sạch cả nồi đậu hũ thối do Yến Thu Xuân !
Tiêu phu nhân lau miệng, vẫn  hết thòm thèm, : “Khi nào A Xuân  thêm cho  một mẻ,  sẽ cho lão đại và mấy  bọn chúng nếm thử.”
Yến Thu Xuân hiểu ý, vô cùng cao hứng  bếp. Nồi dầu vẫn còn nóng, chiên  món  quả thực dễ như trở bàn tay. Chỉ mất độ một tuần , nàng   xong và chuẩn  giao cho Hoàng ma ma. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tràng pháo nổ ròn rã, tiếp theo là tiếng quản gia hô lớn: “Phu nhân! Tin đại hỷ! Tin chiến thắng  truyền đến, Tướng quân  liên tiếp đ.á.n.h hạ ba tòa thành trì của địch!!!”
Tiêu phu nhân tinh thần chấn động mạnh, lập tức chạy  ngoài, vui mừng giữ chặt lấy quản gia còn  kịp định thần, vội hỏi: “Thắng trận thật ?”
Quản gia cũng kích động  kém, liên tục đáp: “Thắng, thắng  ạ! Tin chiến thắng  truyền đến, sứ giả   cung diện kiến Bệ hạ, bên ngoài giờ đây chỉ  là tiếng hoan hô! Tướng quân  đại thắng, chắc chắn sẽ sớm ngày khải  trở về!”
Là một võ tướng thế gia,  thấy ba chữ “đánh thắng trận” còn đáng mừng hơn bất cứ điều gì  đời. Dẫu cho Tiêu gia từng thắng vô  trận, nhưng mỗi  thất bại, cái giá  trả đều là sinh mệnh. Bởi , mỗi một  chiến thắng vẻ vang đều khiến   hết sức hân hoan.
Trong niềm vui đại thắng ngập trời , món đậu hũ thối chỉ  thể tạm thời  lãng quên. Tiêu phu nhân vung tay một cái, trực tiếp ban thưởng, tăng gấp đôi bổng lộc cho tất cả   trong phủ. Mọi  vốn  vui, nay  càng mừng rỡ khôn xiết. Thậm chí   còn  phép nghỉ nửa ngày.
Chỉ là, niềm vui của nhân gian, há  thể đồng nhất? Tin thắng trận   của Tiêu Hoài Thanh, đối với Đại Chu là chuyện , nhưng đối với một vài kẻ nào đó,  tuyệt nhiên   như .
Chỉ trong một  giao chiến  đoạt  ba thành, việc  mang ý nghĩa sâu xa cỡ nào?
Điều đó cho thấy quân đội Tiêu gia    thể khiến Ô Tháp chịu tổn thất nặng nề.
Chu Trạch Cẩn đang cùng quần thần tham gia thượng triều. Nghe sứ giả dùng giọng điệu hưng phấn tả  trận chiến khốc liệt và sự dũng mãnh của quân Tiêu gia, lông mày   càng nhíu chặt.
Người khác  thấy chỉ cảm thấy kích động, nhưng trong lòng    thầm nghĩ,  ngờ Tiêu gia Lục Lang Tiêu Hoài Thanh  thực sự vượt mặt sư phụ! Ngay cả các bậc trưởng bối Tiêu gia   cũng  thể đ.á.n.h cho quân địch tan tác, bại lui liên tiếp trong thời gian ngắn đến . Đây mới chỉ là chiến báo mở màn, nếu cứ tiếp tục tiến đánh, liệu  thể... một  chiếm gọn   bộ Ô Tháp  ?