Mà bên .
Tình hình quả thật cũng  nghiêm trọng đến .
Chủ nhân đều rời , nha  bà bà cũng  , chỉ còn  thúc cháu hai .
Mỗi  một chén cơm, mỗi  một đôi đũa, an tĩnh dùng bữa.
Mùi của món ăn  thơm, tuy rằng  bằng  thịt thật, nhưng lâu lâu ăn, cũng vô cùng mới lạ, hơn nữa hương vị xác thật  tồi.
Đùi gà  mềm, bên trong cũng tẩm vị, ăn với cơm,  ăn thêm một ngụm rau ngâm. Một chén cơm, ba  xới   ăn sạch.
Cuối cùng uống nửa chén canh chua cay, tư vị , quả là sảng khoái  tả xiết!
Thuận Vương ăn uống no đủ, buông đũa. Chu Chiêu Cảnh ăn  xong, thấy  cũng đẩy nhanh tốc độ, khẩn trương ăn hết miếng cuối cùng. Hắn còn uống thêm một ngụm canh,  nhanh chóng che miệng. Miếng cơm  mới cứng nhắc trôi xuống, thoải mái vô cùng.
“Không cần khẩn trương như  ,  cũng   ăn thịt ngươi.” Thuận vương buồn  , cho  thêm nửa chén canh.
“Đa tạ hoàng thúc.” Chu Chiêu Cảnh nhỏ giọng .
“Ừm.” Thuận Vương gật đầu, mỉm   , chờ  uống xong, mới chậm rãi : “Thật  ngươi lớn lên  giống Tam ca, đặc biệt là mũi, miệng, còn đôi mắt thì  giống.”
Có lẽ  vẫn là hài tử, đôi mắt trong sáng,  thấy chút thù hận,   thấy âm mưu, càng  thấy tính kế thường xuất hiện trong mắt Tam ca.
Chu Chiêu Cảnh  hoàng thúc nhắc tới phụ , tay khẽ run rẩy, chiếc chén  tay cũng  đặt vững, lắc lư vài cái.
Thuận Vương thấy thế, thu  nụ  cợt nhả, nghiêm nghị : “A Cảnh, hoàng thúc đến đây, là  hỏi ngươi  bằng lòng  Nhạc Bình ? Tiên sinh Trầm Thanh Mẫn của Trầm gia đang  tuyển nhận  tử. Dựa theo tư chất của ngươi, cho dù     truyền  tử, nhưng   tử giỏi  môn trướng, hoàng thúc thêm chút tác động, hẳn  thành vấn đề.”
Chu Chiêu Cảnh  xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cúi đầu kháng cự,  thể run nhè nhẹ. Hắn  dám thẳng thừng cự tuyệt, nhưng tuyệt đối   rời , bởi vì nơi đây là nhà của .
Đáy mắt Thuận Vương thoáng qua tia thương xót, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng lời cần  vẫn  : “Ta  ngươi  , nhưng ngươi  nên ở  chốn . Trầm gia trong sạch mấy trăm năm nay, quyền thế   hề thấp, hiếm  kẻ nào dám đắc tội với họ. Chỉ khi ngươi tới đó, mới   ai  thể lợi dụng  phận của ngươi  cái cớ gây khó dễ. Ví như lúc , nếu A Xuân cô nương đây  khéo tay, nuôi ngươi gầy gò ốm yếu, Tiêu gia nhất thời mềm lòng để ngươi ở , thì thứ nghênh đón họ sẽ là sự  khó dễ của mẫu phi . Đến lúc đó, A Xuân cô nương  nhất định  giữ  mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-200.html.]
Tiểu hài tử  thể cứng đờ, kinh hãi ngước mắt  lên.
“Hiện giờ  chuyện vẫn  xảy , cũng bởi nàng nuôi dưỡng ngươi  ,  khác   cơ hội kiếm cớ.  điều   chắc chắn  thể kéo dài mãi, vạn nhất... Có kẻ hạ độc thủ với ngươi thì ?”
Chu Chiêu Cảnh hoảng hốt, lắc đầu nguầy nguậy, giọng khàn đặc thốt lên: “Không thể nào!”
Thuận Vương thấy ,  rõ đang nghĩ gì, chỉ lộ  nụ  chua chát, hạ giọng : “Loại chuyện    ngươi   thể thì nó sẽ  xảy . Hơn nữa, Tiêu gia tuyệt đối   cái cớ duy nhất, thậm chí chỉ cần ngươi ở  kinh thành,  phận  của ngươi  là mục tiêu  nhất . Trừ mẫu phi của , lục thúc của ngươi cũng đang  chằm chằm. Thế lực mà phụ  ngươi để , chính là thứ bọn họ  đoạt lấy.”
Chu Chiêu Cảnh  xong, lặng lẽ rơi lệ, nỗi ủy khuất trào dâng  chịu . Hắn  mất  mẫu , mất  phụ , chẳng còn ai để nương tựa. Thật vất vả lắm mới  ở bên A Xuân tỷ tỷ,  cần bận tâm những chuyện phiền nhiễu khác, cớ    để  yên ?
 lời hoàng thúc  vô cùng kỹ càng, dù    thừa nhận, những điều cần  hiểu thì  vẫn  hiểu.
“Vậy ngươi  quyết định  ?” Thuận Vương hỏi  cuối.
Chu Chiêu Cảnh co  , khó khăn ngước khuôn mặt nhỏ lên, mang theo tiếng  nức nở : “Ta đồng ý !”
Thuận Vương vỗ nhẹ lên đầu , ôn tồn : “Hài tử ngoan của .”
Chu Chiêu Cảnh dùng ống tay áo lau  nước mắt một cách thuần thục, che giấu  dấu vết  . Sau khi hít nhẹ mũi, cố  định  cảm xúc,   thấy lời khích lệ, nhưng trong lòng chẳng hề  chút vui mừng nào, chỉ còn  nỗi khổ tâm sâu sắc.
Hắn chỉ là một tiểu hài tử, gặp  tình cảnh ,   dám lắc đầu chứ? Huống hồ,  chỉ  tìm một nơi an  tránh bão, nhưng nơi an     chính  kéo  hiểm cảnh. Hắn còn dám dựa dẫm  đây ? Chỉ cần nơi an  an  vẫn còn, dù là chốn tạm bợ  đáng tin cậy, cũng là  . Ít nhất  còn    thể nương nhờ nơi  thêm một thời gian.
Chỉ trong  thời gian một bữa cơm.
Khi Yến Thu Xuân trở  tiểu viện, liền thấy Chu Chiêu Cảnh  thu dọn hành lý xong, chuẩn  rời . Nàng nhất thời sững sờ tại chỗ.
Thuận Vương  vô cùng tự nhiên đưa một phần lễ vật cho Yến Thu Xuân, cảm tạ : “Đa tạ A Xuân cô nương  chiếu cố A Cảnh trong mấy ngày qua. Nó  quấy rầy quá lâu, giờ cũng nên cáo biệt .”
Yến Thu Xuân  về phía tiểu nam hài  cạnh Thuận Vương. Thân ảnh nhỏ bé chỉ cao ngang eo Thuận Vương, ngũ quan non nớt  thanh tú, mắt mũi miệng đều đỏ ửng, đặc biệt là đôi mắt hoe đỏ ,     là  mới .
Hắn lưu luyến   rời,  Yến Thu Xuân với ánh mắt quyến luyến, nhưng  hề lộ  sự kháng cự. Cất tiếng  ngoan ngoãn đến mức khiến   đau lòng: “A Xuân tỷ tỷ, đa tạ tỷ  chiếu cố  trong suốt thời gian qua.”
Nói xong,  gắng gượng hết sức nở một nụ .