Tiêu phu nhân  một  nữa mềm lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi Điện hạ, Nhị Hoàng Tôn    đến nơi nào?”
Tuy trong ký ức của bà, tính tình Ngũ Hoàng tử cũng khá , nhưng ai  mấy năm nay, lòng   đổi  đến nhường nào? Quyền lực  thể biến một  bình thường trở thành quỷ quái hung ác.
Thuận Vương mỉm , thong thả : “Đến Trầm gia. Nghe  Trầm Thanh Mẫn   nhận  tử, chi bằng đưa hài tử   thử sức một phen, vẫn  hơn là ở  chốn kinh đô hiểm ác.”
Tiêu phu nhân yên tâm đôi chút, lộ  nụ  nhạt: “Đây quả là một nơi  để tu dưỡng.”
Yến Thu Xuân cũng mỉm ,  Chu Chiêu Cảnh, ôn nhu : “Vậy Điện hạ   đến nơi đó,  tự  bảo trọng thật .”
“Được!” Chu Chiêu Cảnh dùng sức gật đầu, đôi mắt to chớp chớp  chằm chằm   mặt. Cuối cùng, miệng nhỏ mếu máo, nhào tới ôm chầm lấy nàng, bật  nức nở: “Oa…”
Hắn thực sự   ! Nơi  là nơi cho  cảm giác gia đình nhất kể từ khi mẫu   qua đời. Tuy  còn mẫu , nhưng nơi  vẫn vô cùng ấm áp,  hề giống những nơi khác, lạnh lẽo đến mức khiến  sợ hãi.
Yến Thu Xuân quỳ xuống ôm tiểu hoàng tôn  lòng, nàng cũng cảm thấy lòng   nức nở. Tuy lúc ban đầu  thể  là yêu thích, nhưng qua mấy ngày chung sống, nàng  thật sự quý mến . Chủ yếu vì hài tử  quá đỗi ngoan ngoãn, an tĩnh,  quậy phá   ồn,  tranh giành bất cứ điều gì, ngay cả khi  cũng ít khi bật thành tiếng. Sự đối lập  với  phận Hoàng tôn càng khiến   thương xót và đau lòng.
Những ngày  hiếm lắm  mới hoạt bát đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn  rời . Dẫu   , vì  thích hợp, thì cuộc chia ly  vẫn  diễn .
Hai  ôm ấp  một hồi, Thuận Vương khẽ ho khan một tiếng. Chu Chiêu Cảnh lập tức buông vòng tay ấm áp của nàng , lễ phép cáo từ Tiêu phu nhân cùng Yến Thu Xuân. Đôi chân nhỏ bé bước theo Thuận Vương, khuất bóng ngoài cánh cửa tiểu viện, dần biến mất khỏi tầm mắt Yến Thu Xuân.
Buổi tối hôm , Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh mới tới đây.
Lúc  ba hài tử mới  Chu Chiêu Cảnh  rời .
Ra  đột ngột như thế, Đông Đông  khỏi uể oải, lẩm bẩm: “Sao   mà chẳng hề  một lời nào?”
Uyển Nhi cũng  mất mát: “ ,  nhanh quá.”
Dẫu  cũng  chơi chung với  một thời gian dài, bọn hài tử xem  như bằng hữu  thiết. Bất chợt chia ly, ngay cả mặt cũng  kịp thấy, quả thực khiến   mất mát.
Nỗi buồn của Yến Thu Xuân  vơi  nhiều phần. Nhìn thấy ba tiểu nhân nhi ủ rũ như thế, nàng bèn an ủi: “Đừng lo,     là   cơ hội gặp . Bình Nghiêm của Trầm gia cũng là   ,  lẽ chỉ vài ngày nữa,  và Bình Nghiêm sẽ trở thành bạn hữu.”
Đông Đông cau mày suy nghĩ,  đáp: “Không  khả năng.”
“A?” Yến Thu Xuân buồn bực.
Đông Đông che miệng  khúc khích: “Bình Nghiêm ca ca  thích  quá ngây ngốc ,  còn ngốc hơn cả , Bình Nghiêm ca ca chắc chắn sẽ  mến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-201.html.]
Yến Thu Xuân: “……”
Lời  quả thực   lý.
 trong nhiều lĩnh vực, ngay cả nàng cũng  bằng Đông Đông, ví như tài thi họa. Yến Thu Xuân chột , nhẹ nhàng ho khan, bắt đầu chuyển đề tài: “Ai chà, các  cũng sắp  nhập học , Đông Đông sắp lên lớp mới, đồng học liệu   đổi chăng?”
Đông Đông nhắc tới chuyện  liền ủ rũ,  tình nguyện gật đầu: “Vâng…”
Yến Thu Xuân  bảo: “Vậy chúng  hãy  vài món lễ vật mừng khai trường,   thể đem tặng cho các đồng học. Nên tạo dựng mối giao hảo  ngay từ buổi đầu, để hai năm tới chung sống hòa thuận.”
“Dạ !” Nhắc tới cái , Đông Đông liền vui vẻ hẳn lên, gật đầu lia lịa.
Tuy rằng là lễ vật khai trường, nhưng chỉ cần là A Xuân tỷ tỷ ,  bé đều  thể  nếm .
Tiêu Bình Thịnh hắng giọng một tiếng, : “Dì A Xuân,  cũng cầu xin một phần lễ vật mừng khai trường.”
Uyển Nhi ngập ngừng nắm chặt hai bàn tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Uyển Nhi  cần nhập học…”
Yến Thu Xuân xoa xoa khuôn mặt bé bỏng của nàng: “Uyển Nhi cũng sẽ , mà còn là nhiều nhất nữa. Đến lúc đó   tặng cho ai thì cứ đưa cho  đó,   ?”
Uyển Nhi   liền vui vẻ  mặt: “Được ạ!”
Đông Đông vẫn là  phấn khích nhất. Sau khi chắc chắn  lễ vật mừng khai trường,  bé  quên hỏi: “Tối nay chúng  dùng bữa gì đây? Đệ đói bụng quá!”
Yến Thu Xuân suy tính trong chớp mắt,  quyết đoán đáp: “Nếu buổi tối  bận rộn chuẩn  lễ vật,  chúng  sẽ dùng món gì đó thanh đạm, đơn giản một chút!”
“Ăn cái gì?”
“Cơm trộn nước tương!”
Yến Thu Xuân   đơn giản, nhưng kỳ thực cũng  đơn giản đến .
Món Cơm trộn nước tương,  tên tuy giản đơn, nhưng kỳ thực  chỉ đơn thuần là dùng mỗi nước tương. Nếu , món  sẽ nhạt nhẽo vô vị, đến chính nàng cũng khó lòng nuốt trôi. Đương nhiên, việc  còn kém xa so với  món Lương Bì, vì Lương Bì   chần qua nước sôi nhiều lượt, nếu   cho  đông  ăn thì cần lặp  lặp   nhiều .
Yến Thu Xuân phân phó   trong đại phòng bếp chuẩn  Lương Bì, còn riêng bọn họ thì sẽ dùng Cơm trộn. Cơm thừa còn   nhiều, nàng lấy nấm do đại phòng bếp đưa tới, rửa sạch, thái nhỏ, thịt ba chỉ băm nhuyễn,  đập dập hành, gừng, tỏi.
Đợi chảo nóng, nàng cho hành, gừng, tỏi  phi thơm,  đó thêm nấm và thịt ba chỉ  đảo đều. Khi thịt  tiết hết mỡ, nàng bắt đầu rưới nước tương, muối, tiêu xay, cùng với nửa chén nước và một chút bột tinh.