Tiết Gia Hà thở hổn hển chất vấn: “Nương,  đến Tiêu phủ cầu hôn,   hề  với con?!"
Tiết phu nhân cứng đờ,  gượng một tiếng: “Là như thế , lão ngũ. Nương đúng là   , nhưng    từ chối…”
Tiết Gia Hà nhận  sự xác nhận, càng tức giận đến mức nổi điên. Hắn vốn dĩ luôn ôn hòa, hiếm khi tức giận đến mức  dậm chân như lúc , bất chấp lễ nghi,  gầm nhẹ: “Người điên ! Người  là cầu hôn, nhưng thực chất là nạp  cho con! Bảo  nàng  từ chối? Nàng là một cô nương phẩm hạnh , dựa    chịu   của con? Chẳng lẽ đây   là một sự sỉ nhục lớn ?!"
“Nạp  thì  ? Lấy địa vị của nàng,   của con là  với cao , huống chi lúc   còn cho nàng  vị trí quý  danh giá!” Tiết phu nhân  nhi tử chỉ trích, cũng tức giận : "Nàng từ chối   là bởi vì    , mà là     của riêng con! Người   cam tâm tình nguyện  theo Tiêu Lục Lang, thà ở Tiêu gia  danh  phận, mỗi ngày nấu ăn tận tâm tận lực cho họ cơ đấy!”
Tiết Gia Hà càng tức giận: “Không ,   bậy!”
Tiết phu nhân cả giận : “Sao    bậy? Lúc  cầu hôn  nhờ Giang phu nhân  đề nghị, bà  trở về chính miệng  với ,   chính là nhớ nhung Lục Lang của Tiêu gia!"
“Vậy nàng cũng sẽ   !” Tiết Gia Hà kiên định .
Dù quen  nàng  lâu, nhưng  tin nàng   loại  như . Huống chi, ngay  đầu gặp mặt, bọn trẻ  gọi nàng là A Xuân tỷ tỷ, rõ ràng  cùng bối phận với Tiêu gia Lục Lang.
Tiết phu nhân  lạnh: “Với  phận thấp kém của nàng , ngoài   thì còn  thể mơ tưởng gì hơn? Con xem, cho dù là thứ tử Tiêu gia,  cũng cưới đích nữ Tống gia! Nàng  rốt cuộc là kẻ nào?”
Tiết Gia Hà  lấy  bình tĩnh. Biết rằng tiếp tục giải thích với mẫu ,   quen lấy gia thế để đối nhân xử thế, là điều vô vọng,  chỉ lắc đầu: “Nương  nghĩ  cũng , nhưng nhi tử xin   ở đây, hôn sự   của con,    phép nhúng tay!”
Tiết phu nhân giận dữ thét lên: "Ta  thể xen  ? Ta là mẫu  của con đấy!"
"Được ,  , phu nhân, nàng hãy bình tĩnh một chút, để   chuyện với lão ngũ." Ngay lúc nguy cấp, Tiết đại nhân,    ngoài quan sát bấy lâu, liền đặt gói đồ nhi tử để  xuống bàn, lau mẩu bánh dính  miệng, can ngăn cơn thịnh nộ của thê tử.
Ông  dùng  hình mập mạp của  chen  giữa hai  con, khuyên giải đôi bên,  thừa cơ lôi nhi tử chuồn  khỏi chủ viện.
Sau khi  xa, cơn tức giận của Tiết Gia Hà cũng giảm bớt. Hắn vốn   kẻ nóng nảy, nhưng cách hành xử   của mẫu  quả thật quá mức x.úc p.hạ.m  khác. Hắn tự hỏi, khó trách cô nương     bằng ánh mắt đó. Chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt của đối phương,  liền cảm thấy hổ thẹn, khó chịu, cả  rã rời vô lực, nhưng càng nhiều hơn là một cảm giác bất lực đến tê dại.
Đây là mẫu  của , dù tức giận cách mấy,  cũng chẳng thể   gì. Chỉ  thể than rằng,  và vị cô nương , chung quy vẫn là hữu duyên vô phận.
Lúc      phụ  khuyên giải, bèn thưa: "Phụ , con   ở một  một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-211.html.]
"Nhi tử, chờ ,  hết  cho  , con mua món điểm tâm  ở nơi nào?" Tiết đại nhân giữ chặt lấy nhi tử.
Tiết Gia Hà: “…”
Hắn bực dọc   địa điểm  tiếp tục bước . Tiết đại nhân nghiêm túc ghi nhớ, nhưng  buông tay, ngược  kéo  đến một lương đình, nghiêm giọng : “Nhi tử, mặc dù mẫu  con    phép, nhưng   tất cả đều là vì con. Con  nghĩ cho kỹ, nếu con thực sự    chọn nàng dâu cho con,     quan trường, phụ  khó mà tận lực giúp con. Khi đó, con cũng đừng cảm thấy bất mãn.”
Tiết Gia Hà mím môi, trầm giọng : “Nhi tử sẽ tự  phấn đấu. Hơn nữa, nhi tử cũng  màng đến chức quan to tát gì, chỉ mong  thể trở thành một vị quan phụ mẫu  lo cho dân chúng. Ba năm nay nhi tử rong ruổi bốn phương,   thấy  nhiều, gặp gỡ cũng  nhiều, đương nhiên sẽ  để ý đến chuyện đó.”
“Vậy là  .” Tiết đại nhân  hỉ hả: “Vẫn là con hiểu chuyện nhất. Ta sẽ ghi nhớ những lời  của con. À đúng , còn một chuyện nữa.”
“Phụ  cứ .” Tiết Gia Hà đáp.
Tiết đại nhân hạ giọng: “Vị cô nương  rốt cuộc là ai? Nàng là  như thế nào mà  khiến con  lòng?”
Tiết Gia Hà lắc đầu: "Kỳ thực nàng  cũng  từng  cho con  tên. Con chỉ  bọn trẻ Tiêu gia gọi nàng là A Xuân tỷ tỷ, nhưng    họ nàng là gì. Hơn nữa, nàng  cũng   thiện cảm với con. Nghe mẫu  ,  lẽ nàng  là  thích nương tựa ở Tiêu gia mà thôi.”
Tiết đại nhân sờ sờ chiếc cằm đầy đặn của , trầm ngâm một lát,   với nhi tử: "Nếu con thực lòng yêu thích, con  thể tranh thủ một phen."
"Kỳ thực, Xương Vương  khởi thế, tình thế hiện giờ    khác. Vi phụ cho rằng Xương Vương   thể sẽ là  chiến thắng cuối cùng. Tiêu gia  rõ ràng luôn ủng hộ Xương Vương, một khi Xương Vương đăng cơ, Tiêu gia nhất định sẽ trở thành sự tồn tại  một   vạn . Nếu ,  cũng sẽ tận lực giúp con một phen, xem con  thể  cho cô nương  nguôi cơn giận, suy xét   nữa  .”
Tiết Gia Hà lập tức vui mừng khôn xiết: “Thật ư?”
Tiết đại nhân vỗ vỗ bụng, quả quyết : "Đương nhiên là thật!   cũng  dám chắc  thành công  , còn  xem nàng  thích con   ?"
Câu trả lời  thành công khiến hai mắt thiếu niên lấp lánh, một  nữa khôi phục  sức sống.
Hai cha con  ngầm hiểu,  tách  đường ai nấy . Một  trở về thư phòng nghiên cứu, một  thì thẳng tiến đến phố mỹ thực.
Và   phố mỹ thực, chính là Tiết đại nhân.
Vừa ,   oán giận: “Ai da,  ngờ phố mỹ thực  mở cửa ! Chỉ trách  dạo  quá bận rộn,      gì, cũng    bỏ lỡ bao nhiêu món ngon vật lạ!”