“Vậy  khéo, phụ    truyền tin đến.” Ánh mắt Âu Dương Li tối sầm, “Chắc ngươi cũng rõ.”
 
Phó Tập Lẫm trong lòng khẽ động, kỳ thực phụ   cũng  truyền tin.
 
Không đợi  lên tiếng, Âu Dương Li  : “Kỳ thực ngươi cùng  chẳng khác là bao, chỉ là hình như ngươi  phần phản cảm nàng  thì !”
 
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Phó ,   đều đồn nàng tâm địa lương thiện, thiên phú , đối đãi  chân thành,” khóe miệng Âu Dương Li lộ  một nụ  kỳ quái,  nhỏ, “Đây chính là giới tu luyện, nếu   thật sự như , dù thiên phú   thì  ích gì? Phó  nghĩ ?”
 
Phó Tập Lẫm bình tĩnh : “Nghĩ gì?”
 
Âu Dương Li  , đến gần Phó Tập Lẫm,  cách hai   gần, chỉ  Âu Dương Li hỏi: “Phó , ngươi cảm thấy nàng thật sự giống như lời đồn ?”
 
“Còn ngươi?”
 
Phó Tập Lẫm  trả lời, ngược  hỏi. Hắn  thấy vẻ mặt quái dị của Âu Dương Li, càng lúc càng  tin giấc mộng ,  thứ trong mộng, hẳn là   sự thật. Nếu  tồn tại,  lẽ là để cảnh cáo  mà thôi!
 
Trải qua ba năm,  rèn luyện thêm chút thời gian,  đột nhiên  còn  truy cứu nữa. Khi trở về  thấy Mộc Phong Tuyết, khuôn mặt quả thật  thể xem là khuynh quốc khuynh thành , trong lòng  chẳng hề gợn sóng,  lẽ là do xem quá nhiều trong mộng nên  chán.
 
Hắn ngược  cảm thấy một khuôn mặt khác  hơn, lạnh lùng mà quyến rũ, quyến rũ mà hoang dã, đôi mắt kiêu hãnh  ngập tràn phong hoa. Mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều hấp dẫn  sâu sắc. Một  hồng y, lạnh nhạt mà trương dương, đôi mắt lạnh băng mà đạm mạc, như thể   thấu hết thảy phồn hoa, ấm lạnh nhân tình thế gian.
 
Hắn  hiểu, vì  một   thể phức tạp đến ,   thể hấp dẫn  đến thế.
 
Âu Dương Li  nhạt: “Không tin !”
 
“Trên đời   gì   nào đơn thuần lương thiện,  gì   đơn giản như ,”  khẽ thở dài,  dừng  mấy , , “, chính là  như , Âu Dương gia cần. Chính vì nàng  đủ đơn thuần, Âu Dương gia mới cần một  như thế. Có thiên phú,  thực lực,  mưu trí,  tâm cơ, nếu  thể tàn nhẫn thêm một chút,  càng .”
 
“Phó ……”
 
Âu Dương Li   xong, đột nhiên phát hiện Phó Tập Lẫm  ngẩn ngơ  sang một bên,   đang suy nghĩ gì, đành  bất lực. Ban đầu  còn lo lắng, Phó gia  nhất định sẽ tranh giành Mộc Phong Tuyết với Âu Dương gia, ngờ  Phó Tập Lẫm  sớm từ bỏ.
 
“Phó , nếu ngươi   lời bá phụ,   Phó gia e rằng sẽ  tùy ý ngươi nữa.” Phó gia chỉ  một thiếu chủ, nhưng Phó gia chủ    nhiều con trai. Vị trí thiếu chủ , bất cứ lúc nào cũng   đến  thế.
 
Phó Tập Lẫm nhếch môi mỏng, khuôn mặt vốn  chút lạnh lùng  bỗng nhiên dịu : “Âu Dương , cứ  một bước tính một bước ! Cuối cùng phụ   quyết định thế nào,  cũng  thể ngăn cản.”
 
Nghe lời   vẻ bất cần của , Âu Dương Li nghẹn lời. Người con trai ưu tú luôn  Phó bá phụ ca ngợi, nếu những lời  lọt  tai ông ,   sẽ xảy  chuyện gì.
 
“Đi thôi,   nữa thì sẽ   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-qua-cuong-de-ton-nang-trong-sinh/chuong-107-ve-dep-hoang-da-me-hon.html.]
 
Âu Dương Li đỡ trán,  thấy đám nữ  tử đang chạy về phía bọn họ, liền cất bước  về phía nội phong, mấy cái xoay   bay vút lên. Cảm nhận  Phó Tập Lẫm theo sát, khóe miệng  lộ  nụ . Cúi đầu  xuống những nữ  tử đang ngước ,  vẫn thấy  chút hưởng thụ,  là  thừa kế của Âu Dương gia, tự nhiên là hưởng thụ vầng hào quang  ủng hộ .
 
Các nữ  tử thấy   thầm thương trộm nhớ khó khăn lắm mới  thể  gần, nào ngờ hai    bay nhanh qua khỏi ngọn núi, chỉ mấy cái chớp mắt   thấy tăm , tức giận đến dậm chân, hận  thể lúc nãy  nhanh hơn.
 
Các nàng chỉ  hôm nay là ngày Mộc Phong Tuyết lên núi,    hai   sẽ  cùng ! Ai nấy đều não nề  thôi,  xa một hồi lâu, cuối cùng đành  rời .
 
Lúc sắp đến nội phong, bỗng thấy Phó Tập Lẫm đột nhiên xoay , liền  về phía Linh Dược Viên. Âu Dương Li  kịp thu , suýt chút nữa lảo đảo rơi xuống, thấy Phó Tập Lẫm khăng khăng  về phía đó,  cũng đành  vội vàng chạy theo.
 
“Phó , ngươi  gì ?”
 
Bước chân Phó Tập Lẫm  nhanh, trong lòng  chút căng thẳng: “Đi xem nàng xuất quan ,  vội quá, quên tìm  hỏi.”
 
“Ngươi  về !” Phó Tập Lẫm dừng bước,  đầu , “Người  tranh giành Mộc Phong Tuyết  chỉ  Âu Dương thế gia, còn  Lăng Tích Trần…… Qua một thời gian nữa, e rằng sẽ còn nhiều  hơn.”
 
Một ánh mắt của Phó Tập Lẫm khiến Âu Dương Li dừng chân. Hắn  sang đỉnh núi bên , chỉ cần vượt qua là  thể thấy căn nhà gỗ nhỏ tồi tàn , giờ đây  trở nên tinh tươm, phía  nhà gỗ còn  các loại linh d.ư.ợ.c lớn  tầm,  cây  nở hoa, hoa nở kiều diễm, giống như nụ  thỉnh thoảng lộ  của nàng.
 
Trên mặt  bất giác lộ vẻ kích động,  chân sinh lực, nhanh chóng chạy về phía nhà gỗ nhỏ.
 
Khi  đến  nhà gỗ nhỏ,  thấy vô  trận pháp,  dừng  ở đó, nếu  hư, nàng hẳn là sẽ tức giận.
 
Bỗng nhiên, cửa nhà gỗ nhỏ mở ,  vui mừng  mặt, ba năm, rốt cuộc  thể   nữa  thấy nàng,      , khi  thấy nàng thì luôn  thấy, khi thấy nàng  sợ nàng một ánh mắt lạnh lùng  tới, khiến tim  cũng lạnh theo.
 
Chỉ thấy cửa từ từ mở , một thiếu nữ áo đỏ bước . Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, mày tú nhíu chặt, ánh mắt nghi hoặc  chằm chằm , càng khiến  căng thẳng.
 
“Phó sư .”
 
Giọng   rút  vẻ non nớt thuở , trong sự mềm mại mang theo lạnh lẽo, thanh thúy mà sống động.
 
Nàng mười ba tuổi,  còn là nha đầu nhỏ áo hồng ngày nào, nàng  trưởng thành, khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ , khiến ánh mắt   khỏi lún sâu , yêu dã đến mức     thở nổi. Đẹp, quả thực cực kỳ xinh ,  đến mức   quên  tất cả.
 
“Phó sư ,    ?”
 
Mộc Băng Vân  đến  Phó Tập Lẫm,  thấy vẻ si mê trong mắt ,   cũng thích nhan sắc ?
 
Sao kiếp   hề cảm thấy, nàng  thấy kiếp  và kiếp  bộ dạng  gì khác biệt. Có lẽ, thấy mới mẻ chăng! Hôm nay Mộc Phong Tuyết lên núi,   gặp   gặp?