Pháo Hôi Xuyên Vào Bộ Phim Đang Xem - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:00:08
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tiên nhìn bộ dạng cố chấp của Dương Thiền, quả thật không biết nói gì nữa. Trong ấn tượng của cô trước đây, Tam Thánh Mẫu là người dịu dàng nữ tính, lương thiện tốt bụng, cứu nhân độ thế. Nhưng cô gái bốc đồng trước mặt cô bây giờ có chỗ nào liên quan tới mấy chữ dịu dàng chu đáo đâu chứ?
"Dương Thiền, tại sao cô lại bốc đồng như vậy?" Hứa Tiên thở dài, trầm giọng nói: "Bạch Tố Trinh là tướng công của tôi, là người quan trọng nhất, là người tôi quan tâm nhất. Nếu cô thật sự coi tôi là bạn thì nên để cho tôi và huynh ấy đoàn tụ với nhau, nếu không tôi sẽ không coi cô là bạn nữa, còn ghét cô..." Hứa Tiên còn chưa nói những lời nặng hơn thì Dương Thiền đã khóc rưng rức.
"Hứa Tiên, xin lỗi cô, ta cũng không muốn vậy đâu. Nhưng ta sợ cô gặp được tướng công rồi thì sẽ không để ý đến ta nữa, khó khăn lắm ta mới cô một người bạn là cô." Dương Thiền đưa tay lau nước mắt, khóc hổn ha hổn hển, làm Hứa Tiên thấy cũng mềm lòng theo.
"Được rồi, đừng khóc nữa, cho dù tôi có gặp được tướng công thì cũng sẽ quan tâm tới cô mà." Hứa Tiên an ủi Dương Thiền bé nhỏ đang khóc lóc thê lương kia.
"Thật sao?" Dương Thiền lau nước mắt, hỏi một cách không chắc chắn. Người thì còn đang thút thít, đôi mắt tròn rưng rưng nhìn Hứa Tiên, trông rất đáng thương.
Hứa Tiên gật đầu, bảo đảm: "Thật mà."
"Vậy thì được, cô hứa với ta rồi đó nha." Dương Thiền chứng thực một lần nữa. Thấy Hứa Tiên lại gật đầu thì mới yên tâm.
"Có điều Dương Thiền à, sao cô cứ quấn lấy tôi không tha thế? Đừng hiểu lầm, tôi không có ghét bỏ gì cô, chẳng qua là tôi không rõ. Tôi chỉ là một người phàm, không có gì đặc biệt cả." Hứa Tiên nói được câu đầu, Dương Thiền lại biến sắc, thiếu chút nữa là khóc tiếp. Nghe thấy câu sau thì mới trở lại bình thường.
"Hứa Tiên, tôi cũng không biết tại sao cứ thích ở chung với cô như thế. Có lẽ là mùi hương trên người cô rất thơm." Dương Thiền nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
"Mùi hương?" Hứa Tiên đưa tay lên ngửi ngửi rồi nghi hoặc nói: "Trên người tôi có mùi gì đâu chứ?"
"Không phải mùi hương trên người, là mùi mà hồn phách cô phát ra ấy." Dương Thiền nói xong còn dán lại gần, ngửi ngửi rồi hí mắt: "Thật là thơm quá mà, hì hì."
Hứa Tiên chỉ biết tỏ vẻ không thể hiểu nổi đáp án mà Dương Thiền đưa ra.
"Vậy thì đi thôi, dẫn tôi đi gặp Tiểu Bạch đi." Lòng Hứa Tiên rất mong nhớ Bạch Tố Trinh.
"Được rồi, chúng ta đi." Dương Thiền miễn cưỡng đồng ý.
Cuối cùng, Dương Thiền cưỡi đám mây hồng của mình, dẫn Hứa Tiên đi đến núi Thanh Thành. Lúc này, trên đỉnh núi Thanh Thành, Nhị Lang Thần và Bạch Tố Trinh đang đánh nhau. Tiêu Thanh ở bên cạnh nheo mắt nhìn mà lòng thấy khiếp đảm. Rõ ràng là mỗi chiêu của Nhị Lang Thần đều nhắm vào gương mặt tuấn tú của Bạch Tố Trinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đang đánh nhau kịch kiệt thì Nhị Lang Thần bỗng giương kích dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, chau mày.
Bạch Tố Trinh cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo.
Đám mây màu hồng nhanh chóng xuất hiện trước mắt họ. Mắt Bạch Tố Trinh sáng lên, đang định phi thân lên thì...
"Đi đâu đó?" Nhị Lang Thần vươn cái kích ra, ngăn Bạch Tố Trinh lại.
"Nhị ca!" Dương Thiền ở trên trời hô lên. Mây vừa đáp xuống là Hứa Tiên vội lao về phía Bạch Tố Trinh.
Nhị Lang Thần thấy thế, môi khẽ run giần giật, thu kích lại, đứng sang một bên.
"Tiểu Bạch, huynh không sao chứ?" Hứa Tiên nhìn vết thương đầy mình của Bạch Tố Trinh mà đau lòng không thôi. Cô khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt y. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cứ như đã qua bao mùa. Hứa Tiên hiểu rằng hình bóng ấy đã khắc sâu vào trái tim mình, không thể xóa nhòa.
"Muội không sao là tốt rồi." Bạch Tố Trinh nắm lấy tay Hứa Tiên, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.
Dương Thiền thấy thế thì không vui, ngoảnh đầu sang hướng khác. Nhị Lang Thần thì thầm hỏi: "Không phải bảo muội đừng dẫn cô ta tới đây sao?"
"Không dẫn cô ấy đến thì cô ấy không thèm để ý tới muội nữa, muội không muốn thế đâu." Dương Thiền tức giận đáp.
Nhị Lang Thần hết biết nói gì luôn.
"Là Dương Thiền đã cứu muội." Hứa Tiên nói với Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh quay đầu về phía Dương Thiền, gật đầu nói: "Dương cô nương, cảm ơn cô đã cứu nương tử của tôi."
"Khỏi cần." Dương Thiền bĩu môi, đáp một câu chả vui vẻ gì.
"Ừm hừm." Nhị Lang Thần tằng hắng, xong làm mặt nghiêm túc. "Người gây chuyện với các ngươi là Ngao Thương của long tộc đúng không? Rắn trắng à, bây giờ ngươi còn chưa thể bảo vệ được Hứa Tiên đâu, cho nên tiếp tục đi."
Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn về phía Nhị Lang Thần, Nhị Lang Thần hừ nhẹ một cái, nhìn lại với ánh mắt xem thường.
Hứa Tiên lo lắng định lên tiếng nói gì đó nhưng Bạch Tố Trinh lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, khẽ gật đầu với cô. Mặc dù lời của Nhị Lang Thần làm người ta không vui vẻ gì nhưng đó là sự thật. Bây giờ đúng là y còn chưa đủ mạnh. Lần này, Hứa Tiên bị bắt cóc, ngoại trừ làm y hết sức phẫn nộ ra thì cũng ý thức được mình chưa đủ mạnh mẽ.
"Tiếp tục." Bạch Tố Trinh siết c.h.ặ.t t.a.y Hứa Tiên, tỏ ý bảo cô đừng lo lắng.
"Hứa Tiên, đừng sợ, bổn thần ra tay có chừng mực." Nhị Lang Thần nở nụ cười mê người, nói với Hứa Tiên.
"Phải phải, Nhị Lang Thần đương nhiên là không tầm thường." Hứa Tiên cười cười, nói hùa theo. Ông xã nhà mình phải nhờ cậy vào người ta, nói ngọt một chút cũng chả mất gì.
"Đương nhiên rồi." Nhị Lang Thần mỉm cười, gật đầu, rồi nhướng mày: "Cô đi chơi với Dương Thiền hay đứng sang một bên xem cũng được."
"Đi chơi đi, trời tối rồi hẵng đến." Bạch Tố Trinh nói với Hứa Tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phao-hoi-xuyen-vao-bo-phim-dang-xem/chuong-42.html.]
Hứa Tiên do dự một chút, nhưng rồi cũng nghe lời Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh là người rất tự kiêu, cô hiểu ý của y.
"Vậy tối nay muội đến." Hứa Tiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Tố Trinh. "Huynh phải..." Phải làm sao? Phải bảo trọng? Dường như không thích hợp lắm. Lúc này, cô cũng không biết nên nói gì mới phải.
Bạch Tố Trinh chỉ khẽ mỉm cười. "Bây giờ nhìn thấy muội không sao là tốt rồi." Ngừng một chút Bạch Tố Trinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Tiên hơn, nói với Hứa Tiên, cũng là nói với chính mình. "Huynh sẽ không bao giờ để muội gặp nguy hiểm nữa."
Lời nói rất nhỏ, nhưng giọng thì rất kiên quyết. Lòng Hứa Tiên cảm thấy ấm áp, cô cũng nắm lấy tay Bạch Tố Trinh, nói với vẻ kiên định y như vậy: "Muội tin huynh."
Cứ như thế, Dương Thiền vui vẻ kéo Hứa Tiên cưỡi mây bay mất. Bạch Tố Trinh và Nhị Lang Thần tiếp tục.
"Hứa Tiên, cô đừng lo lắng, nhị ca ta có chừng mực mà. Hơn nữa đây là lần đầu tiên ta thấy nhị ca quan tâm chỉ dạy một người đó." Dương Thiền thấy Hứa Tiên vẫn đang hồn vía lên mây thì lên tiếng an ủi.
"Ừ." Hứa Tiên gật đầu mà lòng không yên.
"Hứa Tiên, mùi hương trên người cô càng ngày càng dễ chịu." Dương Thiền dán sát Hứa Tiên, khịt mũi ngửi, cười hề hề.
Hứa Tiên cũng khụt khịt mũi ngửi nhưng lại không thấy trên người mình có mùi gì cả, cũng không biết rốt cuộc thì Dương Thiền làm sao thế này.
"Chúng ta đi đâu chơi đây nhỉ?" Dương Thiền nghiêng đầu suy tư. "Ủa, đó là ai vậy?" Dương Thiền bỗng thấy phía trước có người cản đường nên nghi hoặc la lên. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn thử thì thấy rồng con Ngao Thanh nắm rết tinh bay ở phía trước.
"Sư phụ!" Hai đứa đồng thanh kêu lên, bay đến trước mặt Hứa Tiên.
"Là hai đứa à." Hứa Tiên nhìn thấy hai đứa nó thì nở nụ cười. "Hai đứa ở đây làm gì thế?"
"Sư phụ, người không sao là tốt rồi, tụi con lo c.h.ế.t đi được." Rết tinh nhìn Hứa Tiên với ánh mắt thiết tha.
"Sư phụ, tên già Ngao Thương ấy không làm gì người đấy chứ? Con mà về tới nhà sẽ từ hôn. Người xấu như thế con không thèm gả đâu." Ngao Thanh cũng lên tiếng.
"Ta không sao, nhờ Dương Thiền cứu ta đó." Hứa Tiên cười lắc đầu, sau đó chỉ vào Dương Thiền bên cạnh.
"Đa tạ vị cô nương này đã cứu sư phụ tôi." Rết tinh và Ngao Thanh đều hành lễ với Dương Thiền.
"Không cần, không cần đâu." Dương Thiền tự nhiên lại thấy xấu hổ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng cả lên.
"Sư công vẫn luôn lo lắng cho người, cả ngày mặt lúc nào cũng đáng sợ." Rết tinh vuốt ngực, nghĩ lại còn thấy rùng mình, nói. "Bây giờ sư phụ không sao là tốt rồi, chúng ta mau đi tìm sư công đi."
"Ta đã gặp huynh ấy rồi, bây giờ huynh ấy đang tu luyện ở núi Thanh Thành." Hứa Tiên nghe những lời này của rết tinh, tưởng tượng ra được hình ảnh nóng như lửa đốt của Tiểu Bạch sau khi mình mất tích.
"Hả? Vậy thì tốt rồi. Sư công mà cứ thế nữa thì tụi con không chịu nổi mất." Rết ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Bây giờ không có chuyện gì rồi, chúng ta đi chơi thôi." Dương Thiền nói không quá ba câu là lại quay sang chuyện đi chơi.
"Hai đứa về nói với tỷ tỷ của ta một tiếng, ta với Tiểu Bạch còn có việc, tạm thời không về được, bảo tỷ ấy đừng lo lắng." Hứa Tiên dặn dò rết tinh về báo tin.
"Dạ, sư phụ, vậy tụi con muốn tìm người thì tới núi Thanh Thành sao?" Rết tinh gật đầu rồi hỏi tiếp.
"Ừ." Hứa Tiên nói.
Đưa mắt nhìn rết tinh và rồng con đi mất, Hứa Tiên mới thu mắt lại.
"Hứa Tiên, ta dạy cô phép cưỡi mây nhé." Dương Thiền hỏi với vẻ lấy lòng.
Hứa Tiên ngẩn ra, sau đó bỗng đứng thẳng người, quay đầu sang nhìn Dương Thiền, hai mắt sáng lên, đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Thiền: "Dương Thiền, cô dạy tôi phép thuật được không? Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn."
Dương Thiền sững ra, sau đó vui vẻ gật đầu: "Được chứ, được chứ. Ta dạy cô phép thuật, vậy ta chính là sư phụ của cô phải không?"
Hứa Tiên cũng ngây người, sau đó gật đầu: "Ừ, đúng là như thế."
"Woa, vậy thì tốt quá, ta cũng có đệ tử rồi." Dương Thiền mừng rỡ, mặt mày hớn hở kéo lấy Hứa Tiên nhanh chóng bay vút về nơi mình ở, miệng còn lẩm bẩm: "Ta sẽ dạy cho cô toàn bộ những gì ta biết, để cô trở nên thật lợi hại. Sau này nếu tướng công của cô có ăn h.i.ế.p cô thì không cần ta và nhị ca phải ra tay mà tự cô cũng có thể đập cho hắn răng rụng đày đất."
Hứa Tiên nghe thấy những lời lẩm bẩm của Dương Thiền thì dở khóc dở cười. Cô học phép thuật không phải với mục đích này, mà là muốn trở nên mạnh mẽ, không làm liên lụy tới Tiểu Bạch, không để cho Tiểu Bạch phải lo lắng.
Dù là lý do nào đi nữa thì Hứa Tiên cũng từ từ đi vào con đường tu luyện. Thế là Dương Thiền có lý do quang minh chính đại để không cho Hứa Tiên đến núi Thanh Thành tìm Bạch Tố Trinh. Lý do rất hay là vì tốt cho tu luyện, lòng không vướng bận mới có thể nhanh chóng tiến bộ. Dương Thiền chỉ bảo Nhị Lang Thần nói cho Bạch Tố Trinh một tiếng là Hứa Tiên đang tu luyện.
Mặc dù Nhị Lang Thần và Dương Thiền có ý chia rẽ vợ chồng người ta, nhưng cũng chỉ dạy hết sức nghiêm túc. Dương Thiền dạy rất chăm chú, Hứa Tiên học rất chăm chỉ, tu vi của cô tiến bộ một cách nhanh chóng. Thỉnh thoảng Nhị Lang Thần lại xuất hiện nói rằng Bạch Tố Trinh cũng tiến bộ một cách thần tốc. Lúc ấy, Hứa Tiên sẽ nói những lời ngon ngọt, rằng phải xem nhờ ai chỉ bảo, đổi là người khác thì làm gì có hiệu quả như thế. Thông thường, Nhị Lang Thần chỉ nghe những lời này một cách bình thản, chỉ có điều nghe xong thì lại bay vút về núi Thanh Thành như được uống nước tăng lực.
Ngày tháng dần trôi qua, Hứa Tiên đã học được không ít phép thuật, phép cưỡi mây cũng học xong bảy tám phần, nhưng vẫn không quen lắm, bay một cách run rẩy, làm Dương Thiền cực kỳ lo lắng.
Hôm ấy, có khách đến chỗ Dương Thiền. Người này Hứa Tiên cũng đã gặp qua, chính là Văn Khúc Tinh Quân.
"Ý, Văn Khúc Tinh Quân, sao huynh lại tới đây tìm muội?" Dương Thiền rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Văn Khúc Tinh Quân. Nên biết Văn Khúc Tinh Quân tính tình lãnh đạm, không thích giao du với người khác, thường ở trong điện của mình mà nghiên cứu sách vở. Đây là lần đầu tiên Văn Khúc Tinh Quân đến tìm Dương Thiền.
"Ha ha, không có gì, chẳng phải muội rất thích rượu hoa đào sao? Mấy hôm trước Văn Xương Tinh tặng huynh mấy bình, huynh thì không thích lắm, nhớ tới muội thích nên mang qua cho muội." Văn Khúc Tinh Quân nói xong, vươn tay ra, trên tay liền xuất hiện một cái khay, trên khay là hai bình rượu. (Văn Xương Tinh: nói bậy, tên khốn nạn này, dám cướp rượu của ta!)