Phong hoa hoạ cốt - 111

Cập nhật lúc: 2025-11-05 13:28:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà trong chiếc gương m.á.u đó phản chiếu lên một thế giới khác, một thế giới ngọn lửa nuốt chửng.

Khoảnh khắc

Cảm giác vô trọng lượng ập đến, tàn nhẫn như lưỡi d.a.o lạnh cắt đứt sợi dây cuối cùng buộc với mặt đất.

Tạ Thanh Yến siết chặt chuôi kiếm.

thế của như mất điểm tựa.

Tựa như một bàn tay vô hình từ bóng tối chộp lấy cổ áo , kéo rơi thẳng biển máu, nơi ngoài máu chỉ còn những tiếng thét, và dư âm của vô đêm ngủ.

Hay lẽ…

Chỉ đơn giản là cả thế giới chân , trong khoảnh khắc  điên đảo, đảo lộn, lật úp.

Lần , ở bên mặt gương.

Bốn phía, ngọn lửa đột ngột bốc lên.

Lửa từ khắp phương hướng tràn tới, l.i.ế.m dọc vạt áo, dán lên da thịt, nóng đến mức  thể thở nổi.

Không khí nung đỏ, như thiêu sạch tàn niệm cuối cùng của con .

Âm thanh thoạt tiên chỉ là tiếng thì thầm nhỏ, run rẩy mơ hồ như từ đáy giấc mộng kéo tới.

Rồi, trong ngọn lửa cuồng bạo — giọng  rõ dần, xé phanh gian.

Hắn thấy.

Giữa biển lửa đỏ như máu, giữa cung điện tro than và xương trắng chồng chất,

một bóng nhỏ xíu đang giãy giụa bò tới, mềm yếu như cành liễu non gió bẻ gãy.

Đứa trẻ run rẩy vươn tay, cánh tay mảnh như tan thành tro ngay mắt .

Tiếng thút thít xé tim, lặp lặp như d.a.o khắc thần trí:

Ca ca… lửa nóng quá…

Cứu … đau lắm… ca ca…

Ca… ca…

Tiếng gọi yếu ớt, nhưng đập mạnh như chùy sắt lồng n.g.ự.c .

Ngực Tạ Thanh Yến co rúm, run lên.

Hắn bước lửa do dự, tự hỏi, như kẻ tuyệt vọng gieo từ vách núi, chỉ để nắm lấy cánh tay nhỏ .

Ba bước.

Hai bước.

Một bước nữa —

Ngay tại khoảnh khắc sắp dấn biển lửa đang rực cháy, thiêu sạch hết thảy, như đem linh hồn luyện tận xương tủy —

“Tranh ——”

Âm thanh trong trẻo như băng ngọc va vang lên.

Không từ tới, như dòng thanh tuyền tràn qua khe núi, như thác bạc đổ xuống giữa đại mạc khô khốc.

Một tiếng đàn.

Trong khoảnh khắc, ngọn lửa đỏ thẫm bủa quanh liền chấn động, hệt như thanh âm gột rửa.

Tạ Thanh Yến khựng .

Hắn đầu.

Nhìn về nơi vốn chỉ tuyệt diệt và bóng đêm.

Tầng sương trắng dần hé mở, từng lớp như mộng khí tiên giới tách .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/111.html.]

Trong màn lụa mờ , thấy một bóng .

Váy mỏng phất động như khói trăng.

Tay nâng cầm, ngón chạm dây huyền chỉ.

Âm thanh buông rơi như sương sớm nhỏ giọt lên lá, thanh khiết đến mức rửa sạch u tạp trong tim.

Tiếng đàn dịu như gió xuân, thăm thẳm như tiếng vọng trong cung điện hoang tàn của ký ức.

Mỗi âm rơi xuống liền tẩy gột một tầng bóng tối.

Biển lửa quanh , từng chút một, từng chút một, rút lui như nước thủy triều cuốn khỏi bờ.

[ Yêu Yêu… ]

Hơi thở đứt đoạn, giọng run đến gần như vỡ vụn.

Đôi mắt phủ đầy sương lạnh bỗng rạng lên như trẻ nhỏ thấy ánh sáng trong đêm dài.

Hắn bước đến.

Một bước, hệt như bước khỏi lưỡi đao.

chân — chẳng còn đất nữa.

Màn sương rẽ.

Bóng váy lay.

Khoảnh khắc vươn tay chạm đến hình bóng .

Bờ vực mở .

Hắn rơi thẳng xuống.

"Yêu ——!!"

Tạ Thanh Yến đột ngột bừng tỉnh, kinh hãi bật dậy giường.

Tiếng đàn vẫn còn lưu luyến vấn vít, trầm bổng. "—— bóng." Dây đàn từ từ ấn xuống.

Thích Bạch Thương đang trong gác mái cạnh hồ của Lăng Uyển, bức bình phong ngọc điêu khắc hình hoa mai giữa nền tuyết trắng. Nàng ấn giữ dây đàn, nghi hoặc, chậm rãi ngước mắt. 'Yêu'?

"Công tử, ngài tỉnh !" Ngoài rèm giường, Đổng Kỳ Thương vội vàng tiến lên.

"Ai đang đ.á.n.h đàn?" Giọng khàn đục của Tạ Thanh Yến truyền từ phía rèm.

Đổng Kỳ Thương hạ thấp giọng: "Ngài hôn mê sốt cao ba ngày. Vân Tam bệnh của ngài chỉ Thích đại cô nương mới chữa , nên thuộc hạ mời Thích đị cô nương đến."

"..." Bên trong rèm im lặng.

"Nha, thật sự tỉnh ?" Vân Sâm Nguyệt vốn đang dựa chiếc sập cửa sổ tròn một bên, giờ phút thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng bất ngờ, đầu nữ tử bình phong: "Không ngờ nha, cầm khúc thật sự thể chữa bệnh, cứ tưởng là trò bịp bợm giang hồ nào đó chứ."

Thích Bạch Thương dùng lụa lau qua đàn, kiêu căng cũng siểm nịnh : “Âm sắc khác , tạng phủ khác . Tiếng cung an tỳ, thương dưỡng phế, giác hòa can, trưng an tâm, vũ bổ thận. Ngũ âm điều là điều cổ nhân . Không chuyện bịa đặt.”

Vân Sâm Nguyệt phe phẩy quạt : "Nói như , quả thật là nông cạn."

"Người quý tự . Vân công tử tự , thì cũng thể gọi là nông cạn."

"Ân?" Vân Sâm Nguyệt dừng quạt, đầu Đổng Kỳ Thương: "Đầu gỗ, Thích đại cô nương là đang khen , đang mắng ?"

Đổng Kỳ Thương xem như thấy: "Công tử, để thuộc hạ đỡ ngài uống chút nước."

"Kéo rèm lên."

Đổng Kỳ Thương khựng , chần chừ : "Thích cô nương dặn, khi ngài tỉnh, nên gặp gió."

"Kéo lên." Hắn trầm tĩnh lặp .

"... Vâng, Công tử."

Thích Bạch Thương thu chiếc cầm  từ gỗ cây ngô đồng túi đàn, còn kịp dậy, ánh mắt lướt thấy trong phòng: Đổng Kỳ Thương đang giường, dùng kim câu móc rèm lên.

Nàng nhíu mày, buông túi đàn, xốc váy, vén rèm châu bước thẳng : "Ta dặn, gió thu lạnh lẽo, bệnh nên..."

Thích Bạch Thương bước  trong, thấy Tạ Thanh Yến sập giọng liền nghẹn .

Loading...