Phong hoa hoạ cốt - 112

Cập nhật lúc: 2025-11-05 13:30:27
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên giường, Tạ Thanh Yến ngẩng mặt sang.

Không vì bệnh kéo dài bởi nhiều ngày khoác giáp đeo kiếm, bóng dáng từng khiến run khiếp hôm nay mang theo vài phần yếu ớt nhu nhược.

Vạt áo thả lỏng, lụa mỏng phủ vai.

Lông mi dài rủ xuống như phủ một lớp sương nhạt.

Sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc , sắc mặt tuy nhợt nhưng càng khiến dung nhan thêm phần mỏng manh.

Nếu phận, chỉ khoảnh khắc

ai dám tin đây là chiến thần từng c.h.é.m g.i.ế.c nơi biên cương?

Sợ là còn tưởng là mỹ nhân đầu bảng nhà nào, phong lưu tuyệt mĩ, mỏng lạnh quyến rũ lòng .

Thích Bạch Thương đến ngây dại, quên cả hô hấp.

"Đẹp?" Vị 'bệnh mỹ nhân' đang định xuống giường liền dừng , đôi mắt đen láy nheo nàng, hờ hững hỏi.

"Đẹp ... ân?" Thích Bạch Thương kịp thời ngăn tiếng.

Nàng vội vàng chột dời ánh mắt khỏi xương quai xanh mơ hồ lộ lớp áo trong rộng thùng thình của nọ.

"Ta quen Tạ hầu gia dẫn kiếm hoặc cung g.i.ế.c , ngài như ... nhất thời thất thố, xin Hầu gia thứ ."

Nói , Thích Bạch Thương như chợt nhớ điều gì, chân mày khẽ nhíu, nàng đầu :

“Vết thương lưng của ngài còn lành. Lại thêm mấy hôm nổi giận, gan khí nghẽn tắc, gặp mưa lạnh xâm, nên mới phát sốt ba ngày liền. Ngài còn chê đủ ?"

Tạ Thanh Yến hờ hững lướt mắt: "Ta vì ai mà thương, vì cớ gì nổi giận ?"

"Vết thương đó của ngài..." Thích Bạch Thương cứng họng , "Dù vết thương là vì Uyển Nhi, thì cơn tức giận , chẳng lẽ là do hôm ở rừng trúc ngài vài câu, mà ngài tức giận lâu đến ? Nếu thế, thì ngài quả thực hề lòng của một tướng quân..."

Tạ Thanh Yến nhíu mày, đưa tay ôm ngực.

Thích Bạch Thương khựng , khí thế lập tức giảm chín phần.

"Được , , là ," nàng nhẹ giọng như dỗ dành, dù trong lòng phục, vẫn nhíu mày tiến lên, "Đổng hộ vệ, Vân công tử, xin hai vị tạm thời đóng kín cửa sổ hai bên."

Vân Sâm Nguyệt nhịn , khụ nhẹ, nghẹn khí đóng cửa sổ. Đổng Kỳ Thương cũng đóng bên còn .

Thích Bạch Thương nghiêng , bên ngoài sập, mang theo hòm t.h.u.ố.c đặt bên cạnh.

Gối bắt mạch nàng đặt lên giường.

"Ân?" Thích Bạch Thương dùng ánh mắt ý bảo Tạ Thanh Yến đặt cổ tay lên.

Tạ Thanh Yến đăm chiêu nàng, đó mới rũ mắt, bình thản đặt cổ tay lên.

Ngày thường chú ý, Tạ Thanh Yến quả thật một đôi lông mi dài rậm, cong vút. Lợi thế của vị 'mỹ nhân đầu bảng'  tăng thêm một phần. Thích Bạch Thương nghĩ, bắt mạch cho .

Tạ Thanh Yến rũ mắt, mặc nàng giữ mạch, thong thả : "Tiếng đàn trong mộng ban nãy..."

"Suỵt." Thích Bạch Thương nhẹ liếc một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/112.html.]

"..." Tạ Thanh Yến ngậm miệng.

Không hiểu , qua hàng lông mi đen rậm như lông quạ của , Thích Bạch Thương dường như thoáng thấy ý .

... Chắc chắn là nàng lầm . Thích Bạch Thương nghĩ, chuyên tâm bắt mạch.

Một lúc , Thích Bạch Thương ý bảo Tạ Thanh Yến đổi tay. Cho đến khi nàng thở hắt , thu tay .

Thu xếp gối bắt mạch và hòm t.h.u.ố.c xong, nàng ngước mắt : "Trong lòng Tạ Hầu rốt cuộc khúc mắc gì, mà thể bóng đè quấn ?"

"——" Trong phòng tĩnh lặng bao trùm.

Chỉ duy nhất đương sự vẫn thần sắc như thường, lông mi cũng hề lay động: "Tạ mỗ 'cao đường còn đủ, tộc vẹn , sinh hưởng hết phú quý nhân gian', gì mà khúc mắc?"

Thích Bạch Thương: “...”

Nàng thầm nhủ ba "Không cùng bệnh so đo", : "Hànkhí trong còn trừ hết, tối nay lẽ sẽ phát sốt nhưng  cần quá lo lắng."

Nàng dậy đến một bên, cúi hai thang thuốc, giao cho Đổng Kỳ Thương.

"Mỗi thang đều theo thời gian , trì hoãn."

"Đa tạ Thích đại cô nương."

"À, còn nữa." Thích Bạch Thương ngăn Đổng Kỳ Thương đang cầm phương t.h.u.ố.c định bước : "Mấy chữ 'bệnh tình nguy kịch', nên dùng bừa."

Đổng Kỳ Thương khựng , thành thành thật thật : "Vân Tam dạy thuộc hạ thế. Còn nếu như , Thích cô nương chắc chịu tới."

"...?" Thích Bạch Thương sang phía bên .

Vân Sâm Nguyệt đang rón rén chuẩn chuồn , đón lấy ánh mắt thì dừng , ung dung phe phẩy quạt, : "Kế sách tạm thời thôi, cô nương là tấm lòng y giả, tất nhiên sẽ thông cảm, đúng ?"

Tiếp đó, nghiến răng nghiến lợi lườm Đổng Kỳ Thương, sải bước qua: "Lần dạy ngươi nữa, mặc kệ công tử nhà ngươi bệnh! Hơn nữa, dựa là Công tử, là Vân Tam?"

Dứt lời, Vân Sâm Nguyệt kéo Đổng Kỳ Thương đang mặt biểu cảm ngoài.

Lúc khỏi gác, đầu , chớp mắt thật nhanh với Tạ Thanh Yến đang tựa nghiêng giường.

Ánh mắt Tạ Thanh Yến lười biếng dời , rơi xuống nữ tử đang thu dọn hòm thuốc. Cho đến khi thu xếp xong thứ, Thích Bạch Thương xách hòm t.h.u.ố.c chuẩn rời , lúc mới phát hiện, trong gác còn ai.

Nàng ngẩn , đầu lên sập: "Người chăm sóc ngươi ?"

Tạ Thanh Yến ôn hòa ngước mắt, hoá thành một bệnh mỹ nhân, danh xứng với thực, tái nhợt yếu ớt: "Không , dám trì hoãn Thích đại cô nương. Xin cứ tự nhiên."

Thích Bạch Thương: “...”

Ý nàng vốn là thế, nhưng dáng vẻ của , như , chẳng nàng dẫm đạp lên 'tấm lòng y giả' mới thể bước ngoài ?

Chiếc hòm t.h.u.ố.c đặt lên vai chậm rãi buông xuống.

Thích Bạch Thương thở dài: "Ta đợi hộ vệ của ngươi trở về cũng muộn."

"..." Ánh mắt Tạ Thanh Yến u ám, đó giãn : "Được."

 

Loading...