Phong hoa hoạ cốt - 137
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:14:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:14:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
“ đúng ” Chưởng quầy đáp lời, rót rượu hỏi: “Đại nhân cũng lâu, còn cùng Đổng công tử trò chuyện một chút ?”
“Ngươi gấp cái gì.” Trần Hằng liếc .
“Tiểu nhân thì gấp, chỉ sợ lát nữa Đổng công tử mỹ nhân dỗ dành, uống đến bất tỉnh nhân sự, e rằng Đại nhân mở lời cũng đáp .”
Trần Hằng nhướng mày, cố nhịn: “Lại đợi một chút.”
Lời dứt, đầy một chén nhỏ.
Một bóng dáng binh bước nhanh phòng, quỳ xuống ghé tai Trần Hằng thì thầm: “Đại nhân, điều tra qua. Ở Ung Châu quả thực từng vị công tử như , nạp gây ít động tĩnh.”
Vầng trán nhíu chặt của Trần Hằng giãn , phẩy phẩy tay: “Tốt, ngươi lui xuống .”
“Vâng.”
Thân binh lui .
Cùng lúc đó, Trần Hằng cũng hiệu cho chưởng quầy, dậy. Hắn cầm chén rượu, nở nụ phóng khoáng, hướng về vị công tử mặc hoa phục ở vị trí chủ tọa:
“Đổng công tử, là do Trần mỗ chiêu đãi chu , kịp đón tiếp từ xa...”
Ca múa tưng bừng, yến tiệc linh đình.
Sau một hồi khách sáo, Trần Hằng đến mức mặt cứng đờ, cuối cùng một ly rượu, cố ý hạ giọng: “Nghe Lưu chưởng quầy , Đổng công tử nhân tâm lương thiện, cố ý giúp đỡ vùng tai ương Triệu Nam ?”
“Ta cùng Trần Đại nhân nhất kiến như cố, hà tất dùng lời lẽ khách sáo như ?”
'Đổng công tử' vung tay áo xua đuổi các mỹ nhân, đôi mắt tựa như say lờ đờ, mỉm :
“Đổng mỗ từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tay thể nâng, vai thể gánh, ngay cả ngựa cưỡi du xuân còn chẳng dám. Cho nên điều Đổng mỗ kính ngưỡng nhất đời, chính là những đại trượng phu võ cử xuất , uy vũ lợi hại, chí ở bảo vệ quốc gia, bách tính như Tiết độ sứ...”
“Ai, , .”
Lúc , Trần Hằng vẻ 'thật' hơn, giọng cũng hào sảng hơn hẳn: “Đổng công tử quá lời .”
'Đổng công tử' xua xua tay: “Cho nên khoản tiền trợ giúp , tuyệt vì vùng tai ương Triệu Nam, mà là để bày tỏ lòng kính yêu của đối với Tiết độ sứ.”
“Ác?” Trần Hằng lớn tiếng, chưởng quầy, khi 'hư tình giả ý' từ chối vài , lúc mới khom kính rượu: “Nếu như , Trần mỗ đành ' cung kính bằng tuên mệnh'. Chỉ là lòng cũng yên tâm thoải mái nhận như , , Đổng công tử điều gì khó xử, cần giúp đỡ giải quyết chăng?”
“Khó xử thì đến mức, đều chỉ là vì kết giao bằng hữu như Trần Đại nhân đây,” 'Đổng công tử' dừng , ngón tay ngọc cầm chén khẽ nhấc lên, lười biếng xoa xoa thái dương: “Có điều, nếu thể, phiền Trần Đại nhân tìm cho một chỗ phủ , để nghỉ tạm một đêm.”
“Phủ ?”
Trần Hằng chút ngây ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/137.html.]
Số tiền lấp lỗ hổng đủ để mua vô dinh thự ở nơi thâm sơn cùng cốc như Triệu Nam, huống chi chỉ là 'nghỉ tạm' một đêm?
“ ...”
'Đổng công tử' tươi rạng rỡ, đôi mắt như trời, khiến Trần Hằng cũng sững sờ.
“Trần Đại nhân chắc hẳn , nghênh mỹ thứ mười tám tại quý địa ?”
“...” Khóe miệng Trần Hằng co giật, lập tức tỉnh táo , thầm mắng một câu, đúng là đồ bại hoại phong lưu, nhưng mặt ngoài vẫn gượng gật đầu: “Tự nhiên, tự nhiên là qua.”
“Vậy Trần Đại nhân sẽ nỗi khổ tâm của .”
“Ân? Nói thế nào?”
Trần Hằng c.ắ.n răng gượng.
Mười tám phòng mỹ , quả là khổ c.h.ế.t ngươi .
'Đổng công tử' thở dài: “Mỹ nhân tuy , nhưng cực kỳ dễ ghen tuông. Ta Kỳ Châu loạn lạc vì tai ương, tìm lầu các nào tử tế để thiết tiệc cưới, nhưng mỹ nhân chịu. Nàng , mười bảy vị gì, nàng cũng đều –– mà còn long trọng hơn, quy mô lớn hơn nữa.”
“Cái... cái quả thật là việc khó.”
Trần Hằng thất thần, suy nghĩ một mãi , đành về phía chưởng quầy Yến Vân Lâu.
Triệu Nam vốn ở vùng xa xôi hẻo lánh, kém hẳn Giang Nam phồn hoa trù phú. Đất xưa nay nhiều dã thú lui tới, khí hậu ẩm thấp, nóng nực quanh năm, quan viên quý tộc trong kinh đều ưa lui tới. Huống hồ Kỳ Châu kế cận trải qua thiên tai, dân đói khắp nơi, lưu dân sinh loạn — nay chỉ còn một vùng hoang phế tang thương.
Yến Vân Lâu, dù là nơi phồn hoa nhất Kỳ Châu, so với Giang Nam vẫn chẳng khác chi chợ tạm giữa vùng sơn cước. 'Đổng công tử' hiển nhiên càng chẳng buồn để mắt.
Chưởng quầy đảo tròng mắt, trong đầu xoay nhanh mấy vòng, bỗng khom , hạ giọng :
“Đại nhân, chẳng bằng mời vị công tử về phủ ngài nghỉ tạm một đêm? Phòng dành cho thượng khách trong phủ thể cho 'mượn' hôn phòng, như là ?”
“Cái thể —”
Trần Hằng định nổi giận, liền thoáng thấy chưởng quầy khoa tay múa chân ám chỉ ngân lượng a, thật nhiều ngân lượng a !
Hắn c.ắ.n răng, gượng: “Được! Nhất định !”
“Ân? Được cái gì?” 'Đổng công tử' tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
Trần Hằng , ha hả: “Nếu Đổng công tử chê, bằng đến phủ ở tạm một đêm –– tiệc cưới ư, nhất định cho ... ách, mười tám , thật long trọng phồn hoa, khiến bộ Kỳ Châu, , khiến bộ Triệu Nam đều ! Thế nào!”
“Trần Đại nhân hào phóng như ,” 'Đổng công tử' cúi , mỉm khom lưng: “Vậy thì cứ theo lời Đại nhân. Hôn lễ ngày mai, nhất định mời Đại nhân thượng khách tòa của phu thê chúng .”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.