Phong hoa hoạ cốt - 144
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:25:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:25:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
Mặt nạ quỷ dữ tợn, cho lời trong miệng Trần Hằng tan vỡ vì kinh hãi.
Mấy khắc , sắc mặt trắng bệch, t.h.ả.m như giấy vàng, run rẩy chống tay dậy, đầu về phía bóng hình tuyệt diễm trong hôn phục đang bước tới.
"Mặt nạ ác quỷ... 'hắc diêm kỵ'?"
"Ngươi, ngươi là Tạ Thanh Yến!!?"
Ba chữ họ tên bật thốt lên khỏi miệng Trần Hằng, chính là khoảnh khắc Tạ Thanh Yến từ bóng râm tàng cây nhẹ bước , đặt chân vầng sáng rõ ràng của ánh nến.
Hắn tiếng, hình khựng , chậm rãi ngoái đầu .
Đáy mắt nọ tựa hồ chứa một nụ mỏng lạnh, nhưng cũng giống như chỉ là ánh sáng vụn vỡ lọt qua kẽ lá rậm rạp.
Chỉ là giờ phút , dung nhan thanh tú, cốt cách thần tiên , khi lọt mắt Trần Hằng, liền chẳng khác nào một con ác quỷ Tu La khoác huyết y, đạp núi thây biển m.á.u mà đến.
“—!”
Trần Hằng trợn trắng mắt, lập tức ngã ngửa .
Lại nữa ngất lịm.
“Phụt, ha ha ha ha…”
Vân Sâm Nguyệt vui vẻ đỡxe đẩy gỗ, đến mức thẳng nổi, “Tạ Diễm Chi , thấy cái vỏ bọc của ngươi chẳng khoác bao lâu nữa . Danh tiếng ác liệt như Diêm Vương của Tạ Công vang xa, đám luyện võ tòng quân là kẻ hiểu rõ nhất sự lợi hại trong đó. Miệng , nhưng trong lòng ai nấy đều sợ ngươi như ác quỷ La Sát !”
Tạ Thanh Yến lười nhác liếc sang: “Làm tỉnh dậy.”
“Dạ, Công tử.” Đổng Kỳ Thương lập tức đáp lời.
Tạ Thanh Yến về phía Vân Sâm Nguyệt, dặn dò: “Sau đó bắt một phong thỉnh tội Thư, kê khai bộ tội ác của An gia mà rõ trong mấy năm qua.”
“Đây là thỉnh tội thư? Chi bằng gọi là thư cáo giác thì đúng hơn.” Vân Sâm Nguyệt lắc đầu .
Thích Thế Ẩn vốn định phản đối, nhưng xong câu , cũng ngầm chấp thuận.
Tạ Thanh Yến để tâm: “Đợi xong, bắt thêm một phong nữa. Đối chiếu nội dung tội trạng, hai bản kẹp chung , ký tên và điểm chỉ.”
“À?”
Vân Sâm Nguyệt khẽ xoay cây quạt, Tạ Thanh Yến một cái, chợt bừng tỉnh.
Hắn vang, lắc đầu: “Tâm địa quả là hiểm độc, cao minh.”
Tạ Thanh Yến bận tâm đến lời nhận xét độc địa . Hắn nghiêng , lười biếng nhướng mày: “Thương tích của Thích đại nhân bất tiện, chỉ thể xe ngựa, khó tránh khỏi chậm trễ đường. Sau khi thỉnh tội thư và chứng cứ phạm tội tìm , các ngươi lập tức lên đường nhập kinh ngay trong đêm. Đổng Kỳ Thương, ngươi phụ trách hộ tống.”
“Vậy Công tử thì ?” Đổng Kỳ Thương lo lắng hỏi.
“Ta sẽ mang theo Trần Hằng,” Tạ Thanh Yến dừng , “còn Thích cô nương. Tiết Độ Sứ phủ cần duy trì bộ mặt thái bình thêm một ngày nữa, để kéo dài thời gian cho các ngươi. Chúng sẽ khởi hành trễ một ngày.”
Thích Thế Ẩn nhíu mày: “Bạch Thương nên cùng thì hơn—”
“Thích đại nhân còn chẳng bảo vệ nổi chính , còn thêm gánh nặng cho khác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/144.html.]
Ánh mắt Tạ Thanh Yến lạnh lùng quét qua, gương mặt ôn nhuận như phủ một tầng sương giá.
“Nếu đường gặp hiểm nguy, lẽ nào Thích đại nhân trơ mắt Thích đại cô nương chắn kiếm cho ngươi ?”
“……”
Thích Thế Ẩn nghẹn lời, buồn bã cụp mi.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y, vài tức , ngẩng đầu trở , thần sắc nghiêm nghị: “Địa vị của Bạch Thương đối với , cũng như đối với Khánh Quốc Công phủ, hề thua kém Uyển Nhi. Xin Tạ Công nhất định bảo hộ nàng chu .”
Tạ Thanh Yến lau chiếc cung trong tay, đặt nó sang một bên. Hắn rũ mắt, như thể hề thấy, xoay bước về phía sương phòng ngoài hành lang.
Thích Thế Ẩn nhíu mày định ngăn .
“Ai,” Vân Sâm Nguyệt đè xuống, hạ giọng , “Thích đại nhân thoải mái dưỡng hai ngày, khiêng Tiết Độ Sứ phủ. Tạ Diễm Chi vì màn kịch , hai ngày chợp mắt, còn tcùng tên thùng rỗng chu trong yến tiệc, đến giờ mới nghỉ ngơi. Muốn bảo vệ Thích cô nương, ít nhất cũng để nghỉ ngơi hồi sức một chút chứ?”
Thích Thế Ẩn nhíu mày đáp: “Không khó , chỉ là Bạch Thương …”
“Nàng thế nào, cần khác với .”
Bóng dáng nọ chợt khựng hành lang.
Hắn tựa hồ đầu , đáy mắt như mực hải cuộn sóng, lẩn tránh ánh đèn dầu mờ ảo, khó mà phân rõ.
“Chỉ cần c.h.ế.t, đời sẽ ai thể thương tổn nàng.”
“—”
Trong lòng Thích Thế Ẩn chấn động mạnh, ánh mắt kinh ngạc.
Đợi đến khi hồn, cửa sương phòng đóng , Tạ Thanh Yến nghỉ ngơi.
Thích Thế Ẩn nhíu chặt mày đầu : “Vân Công tử, lời của Tạ Công là ý gì?”
“À, cái ,” Vân Sâm Nguyệt nhấc cây quạt lên, giữ nguyên nụ , “Này đại khái chính là, yêu , yêu cả đường lối về đó.”
“……” Thích Thế Ẩn: “?”
***
Ban đêm, Thượng Kinh, An phủ.
An Trọng Đức đóng cửa thư phòng , , nhẹ nhàng bước phòng trong, một tiếng động dừng bên chiếc bàn án sáng bừng ánh nến.
Một lão giả chỉ khoác trung y huyền sắc đang cầm bút lông bàn, vung mực giấy Tuyên Thành.
Bốn chữ “Công Danh Lợi Lộc” hiện rõ mặt giấy.
Kết thúc nét hất dài cuối cùng, lão giả buông bút, thở dài một tiếng, xuống.
Ánh nến soi qua gương mặt đầy nếp nhăn và tang thương của —
Đó chính là đương triều Thái Phó, An Duy Diễn.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.