Phong hoa hoạ cốt - 146
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:29:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:29:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
An Duy Diễn khẽ vuốt chén : “Sau lễ phong điển, Tạ Thanh Yến cáo bệnh tránh khách, ngay cả yến tiệc mừng của Trưởng Công Chúa phủ cũng trì hoãn tham gia, đúng ?”
“Vâng,” An Trọng Đức đáp, “Nhi tử suy đoán, hẳn tự rời kinh, đến Triệu Nam.”
“Nếu như thế, phỏng chừng Thích gia cũng khó mà thoát thành công.” An Duy Diễn gật đầu .
“Phụ định, lấy tội khi quân mà hỏi tội ?”
“Với sự tin tưởng và thiên vị của Thánh Thượng dành cho , cho dù chứng cứ xác thực, cũng chỉ là chịu một hình phạt nhỏ, vô dụng.”
“Vậy nên thế nào?”
An Duy Diễn liếc An Trọng Đức: “Uy thế của mũi tên gác cung, đáng sợ nhất là khi nó b.ắ.n .”
An Trọng Đức cúi đầu khom lưng, tròng mắt xoay hai vòng, chợt phản ứng : “Phụ là chỉ, tiên buộc hồi kinh?”
“Cuối thu, bách thú trở về tổ,” An Duy Diễn cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp , “Lịch trình săn thu năm nay, cũng nên bắt đầu .”
“—!”
Thần sắc An Trọng Đức vui mừng: “Như thế ... chỉ khiến buộc rời nơi đó, Thánh Thượng cùng chư vị quý nhân trong kinh dời bước đến hành cung, còn thể khiến nhòm Thích Thế Ẩn trở về cũng tìm nơi tố giác."
An Duy Diễn gật đầu: “Khoảng trống , chính là đường sống duy nhất để ngươi cứu vãn tình thế.”
“Nhi tử lúc một , hẳn là thể dùng , nguyện vì Phụ dẫn tiến!”
“Ồ?”
An Trọng Đức An Duy Diễn đồng ý, liền lập tức xoay ngoài phòng.
Không lâu , ông dẫn trở về một khoác áo choàng đen, bao trọn trong bóng tối.
Kẻ áo choàng đen nhẹ nhàng bước đến mặt An Duy Diễn, cúi đầu hành lễ: “Gặp qua An Thái Phó.”
“Ngươi?”
An Duy Diễn khẽ híp mắt, đ.á.n.h giá vài . Nếp nhăn mặt ông từ từ giãn thành một một nụ :
“Xem , ngươi là phản bội chủ?”
***
“Cô nương, tiền viện hình như yên hẳn ?”
Tại hậu viện Triệu Nam Tiết Độ Sứ phủ, Liên Kiều bước nhanh trở về hôn phòng, với Thích Bạch Thương vẫn còn đang phủ khăn voan đỏ mơ màng ngủ giường.
Thích Bạch Thương tỉnh táo , ngáp một cái vì buồn ngủ: “Ừm… … Thuốc của trưởng ngày mai thế nào ?”
“A?”
Liên Kiều ngẩn , "A" một tiếng, hoảng hốt chạy ngoài: “Ái chà, nô tỳ quên mất ! Cô nương đừng vội, nô tỳ lập tức sắc! Đêm nay nhất định sẽ sắc xong!”
“……”
Chưa đợi Thích Bạch Thương ngáp xong, trong phòng còn tiếng động.
Thích Bạch Thương khựng một chút, khẽ thở dài, đưa tay lau giọt nước mắt vì ngáp nơi khóe mắt.
Nàng nghiêng , đỡ chiếc mũ phượng quan dâu khiến cổ nàng nhức mỏi, nhẹ nhàng tựa màn giường.
Không nghỉ ngơi bao lâu,
“Kẽo kẹt.”
Âm thanh mở cửa đột nhiên vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/146.html.]
Thích Bạch Thương thấy tiếng bước chân chậm rãi bước , lát , tựa hồ dừng ngay bên cạnh nàng.
Thích Bạch Thương đang buồn ngủ đến mức khó mở mắt, khẽ chớp hàng mi, từ từ dậy. Qua kẽ hở khăn voan, nàng thấy một đoạn hồng bào diễm lệ.
Cùng chất liệu thêu kim tuyến như bộ hôn phục của nàng.
Ừm ... Đích thị là hôn phục.
“Tạ Thanh Yến?” Thích Bạch Thương khẽ gọi bằng giọng khàn khàn, giơ tay, định nhấc khăn voan lên.
còn kịp động, chiếc cân vàng khắc hoa phượng đặt bên bàn gỗ một bàn tay thon dài nâng lên. Đầu móc tinh xảo khẽ lướt qua, nhẹ nhàng hất viền khăn voan đỏ đầu nàng lên.
“Xoạt…”
Khăn voan trượt xuôi đầu gối nàng.
Thích Bạch Thương ngẩn ngơ ngước mắt.
Ánh mắt, quả nhiên là Tạ Thanh Yến trong bộ hôn phục.
Chỉ là lúc đây, ánh mắt nọ thăm thẳm u ám, môi sắc thấm đỏ.
Toàn toát thở … nguy hiểm.
Thích Bạch Thương khẽ động chóp mũi, nàng nhíu mày hỏi: “Không là ngươi uống say đó chứ?”
“……”
Tạ Thanh Yến đáp, chỉ chằm chằm nàng.
Thích Bạch Thương dậy: “Ta gọi Liên Kiều chuẩn thêm một chén t.h.u.ố.c giải rượu cho ngươi.”
Lời còn dứt.
Thích Bạch Thương mới dậy Tạ Thanh Yến nắm lấy cổ tay, ấn khấu trở giường.
Và nọ thế mà thuận thế chậm rãi quỳ xuống đầu gối nàng. Hắn chút lạ lẫm nhưng nghiêm túc cúi đầu, từ trong tay áo chậm rãi rút một dải lụa hồng, vòng qua cổ tay nàng.
Những ngón tay xương dài, lạnh lẽo như ngọc triền qua cổ tay nàng, đan xen.
Đợi đến khi Thích Bạch Thương hồn, Tạ Thanh Yến thắt nút dây lụa cẩn thận, dậy, nhấc tay áo.
“Rào.”
Mãi đến khi dải lụa kéo nhẹ một cái, cả nàng nghiêng về phía Tạ Thanh Yến, Thích Bạch Thương mới phát hiện —
Đầu của dải lụa hồng, buộc cổ tay Tạ Thanh Yến!
Thích Bạch Thương dở dở , cúi đầu định tháo : “Tạ Công say rượu nên nổi hứng chơi đùa, thật sự là…”
“Suỵt.”
Tạ Thanh Yến đột ngột cúi .
Bóng ảnh thanh thoát như một ngọn núi ngọc đổ ập xuống, đè lên Thích Bạch Thương đang kịp phòng giữa đống táo đỏ, quế thơm giường.
“…!” Thích Bạch Thương Tạ Thanh Yến bịt kín đôi môi, kinh hoảng ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh nhưng đầy ôn nhu, cùng một loại cảm xúc gì đó nàng từng thấy, của .
“Nàng gả cho .”
Tạ Thanh Yến phủ lên tai nàng, thì thầm:
“Đời kiếp , đến khi c.h.ế.t, thể hứa gả cho bất kỳ ai khác nữa… Được ?”
Thích Bạch Thương ngẩn một lát mới phản ứng .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.