Có Triệu Nam Tiết Độ Sứ hộ tống, xe ngựa nhanh bình yên khỏi Kỳ Châu.
Chờ rời khỏi biên giới Triệu Nam, đến vùng rừng núi, xuống xe ngựa, sự tiếp ứng do Tạ Thanh Yến sắp xếp, đổi sang cưỡi ngựa nhập kinh.
Trong lúc đổi phương tiện di chuyển, Trần Hằng cúi đầu, đang suy nghĩ gì.
Thân binh Huyền Khải Quân đưa dây cương cho , chần chờ tiếp nhận, ánh mắt thoáng chút giãy giụa.
Lợi dụng lúc chú ý, lặng lẽ đầu , về phía gốc cây cách đó xa, Tạ Thanh Yến và nữ tử chung một chỗ, áo bào dài tung bay, mặt mày ôn hòa, đang gì.
Nếu như nhân lúc …
Trần Hằng mới nổi lên ý niệm.
"Nga, Trần ."
Tạ Thanh Yến tiện tay nắm dây cương, nghiêng vọng : "Có chuyện, quên với ngươi ."
Trần Hằng giật , vội vàng như chuyện gì đầu : "Tạ Công phân phó?"
"Hai phong thỉnh tội thư ngươi đêm hôm , một phong đang ở chỗ Thích đại nhân, vài ngày nữa sẽ bẩm báo trực tiếp với Hoàng thượng, còn một phong thì ."
Tạ Thanh Yến khẽ vuốt bờm ngựa, xoay , ôn nhu mỉm , "Đã ám vệ của , tự đưa An gia phủ. Lúc , hẳn trình đến mặt An lão thái phó."
"Cái—?!"
Trần Hằng sợ hãi đến mức thất thanh.
"Triều dã đều rõ, An Thái Phó thích văn, đối với bút tích của vị đắc ý môn sinh, hẳn là quen thuộc. Nghĩ đến mặc dù ký tên ấn dấu tay, ông cũng thể liếc mắt một cái liền ."
Tạ Thanh Yến nắm ngựa, tiến gần khuôn mặt xanh mét vặn vẹo của Trần Hằng, dừng .
Hắn nghiêng , dáng vẻ đoan chính, văn nhã.
"Tâm tính của An lão thái phó, Trần hẳn là rõ hơn . Thỉnh tội thư giao , hôm nay nếu ngươi 'c.h.ế.t', ngày , c.h.ế.t chính là ông ."
Tạ Thanh Yến dừng , tựa tiếc nuối : "Theo thông lệ, vẫn là c.h.ế.t ngũ mã phanh thây, hơn nữa còn là tai họa đến bộ An gia."
"…………"
Trần Hằng c.ắ.n đến xương gò má run rẩy, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Thích Bạch Thương nhíu mày , còn sợ Trần Hằng sẽ nhào lên c.ắ.n Tạ Thanh Yến.
Một lát .
Hơi thở dồn dập của Trần Hằng rốt cuộc cũng hoà hoãn , dùng đôi mắt trừng đến đỏ bừng về phía Tạ Thanh Yến, lạnh : "Ta cùng Tạ Công ngày xưa oán gần đây thù, Tạ Công cần gì đẩy đường c.h.ế.t?"
"Đường c.h.ế.t?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/149.html.]
Tạ Thanh Yanh thấp, "Trần , ngươi còn thấy rõ , chỉ cho ngươi, mới là đường sống duy nhất ."
Ánh mắt Trần Hằng chợt lóe, lạnh: "Ép cùng lão sư con đường c.h.ế.t ngừng, là đường sống?"
" ." Tạ Thanh Yến bình thản đáp, "Mặc dù phong thỉnh tội thư đưa đến bàn An Duy Diễn, nhóm Thích Thế Ẩn bình yên về kinh, dâng lên Hoàng thượng, việc ở Triệu Nam phanh phui, An Duy Diễn ... thể buông tha ngươi?"
Biểu tình Trần Hằng trở nên ảm đạm.
Tất nhiên là khả năng.
Tạ Thanh Yến : "Tống An hai nhà tạo thành thế đua tranh, kẻ do dự, sẽ thành bụi đất bánh xe nghiền; hiện nay, Trần nếu là gương bỏ gian tà theo chính nghĩa, ngươi đoán, Nhị hoàng tử cùng Tống gia, sẽ đối đãi ngươi như thế nào để mua chuộc lòng ?"
"……"
Ánh mắt Trần Hằng động, biểu tình biến đổi, ánh mắt cũng chút lập lòe.
“Huống chi, trong triều hiện giờ như núi lửa chỉ chờ bùng cháy. Chuyện Triệu Nam chẳng khác nào mồi lửa đặt giữa bàn cờ. Trần là đầu tiên châm ngòi, ngày khi ngọn lửa lan thiêu rụi đồng hoang, An gia sụp đổ, Nhị hoàng tử liệu thể quên công của ngươi ?”
"…………"
Lần , sự trầm mặc kéo dài lâu hơn.
Trần Hằng từ từ nâng cánh tay, giao , khom lưng lạy dài xuống: “Đa tạ Tạ soái cứu vớt . Trần mỗ tuổi tác cao, năm xưa ngu tự phụ, lấy ánh đom đóm mà so với trăng sáng. Tạ soái mưu lược hơn , tầm bao trùm thiên hạ. Dù là về binh pháp, mưu tính nhận thời thế, đều thua xa.”
Hắn dứt lời, cúi thì Tạ Thanh Yến buông dây cương, khẽ nâng cổ tay, nhẹ nhàng đỡ thẳng dậy.
“Trần cần đa tạ,” bình thản , giọng trầm mà chắc. “Ta giúp , chỉ vì nhớ đến năm xưa từng một lòng lập công vì triều đình, chỉ tiếc tài năng chẳng trọng dụng, suýt nữa lạc lối.”
Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay Trần Hằng, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối:
“Đáng tiếc … năm đó khí huyết sôi trào, chí lớn tung hoành, thu hồi đất mất. Nay rượu cạn, đêm tàn, chí còn ?”
Trần Hằng sững, bao ký ức cũ ập về, khiến môi y run run. Một lát , đôi mắt đỏ lên, giọng nghẹn :
“Tạ soái… thật thẹn với tổ tiên…”
"…………"
Nhìn một đàn ông tuổi tác nhỏ, khuôn mặt già nua tang thương rơi lệ, là một việc cực kỳ tra tấn .
Thích Bạch Thương quả thực cũng đành lòng .
Nàng .
Trần Hằng mấy năm nay xằng bậy, áp bức dân chúng, coi như tội ác chồng chất, nhưng một ác nhân đùa bỡn đến t.h.ả.m thiết như , thế mà thể khiến sinh chút đồng tình.
, chính là 'đùa bỡn'.
Lời của Tạ Thanh Yến, thì tình ý chân thành, câu câu đều là từ tâm can đó, nhưng ...nếu hai phần thật tình, Thích Bạch Thương nàng dám đem nước hồ sen Lăng Uyển của uống sạch sẽ.