“Dư Thính Vãn, em còn   hổ  hả!”
 
“Em    hổ thì thôi, đừng để mất mặt cả nhà họ Hạ.”
 
Nhìn dáng vẻ đó, rõ ràng   cũng tin rằng   sa ngã, l..m t.ì.n.h nhân của  khác.
 
 mà, Hạ Cảnh Niên,
 
 và  quen  bao nhiêu năm?
 
Cho dù   còn thích , lẽ  cũng  hiểu con   là thế nào chứ?
 
Trong mắt ,  là kiểu  vì tiền mà l..m t.ì.n.h nhân ?
 
 quét mắt  quanh, lạnh lùng :
“ còn  hỏi các     hổ  nữa kìa. Không ngại xa xôi đến tận đây, chỉ để phát điên ?”
 
“ – Dư Thính Vãn –  giống lũ phế vật các ,  cần đàn ông,  cần nhà họ Hạ,  vẫn  thể sống  .”
 
Hạ Cảnh Niên dường như  ngờ   phản bác, ngây  một lúc.
 
Anh  bật  lạnh:
“Không cần nhà họ Hạ? Dựa  cô?”
 
“Dư Thính Vãn, đừng tự đề cao ! Tâm tư của cô,  còn  hiểu ? Không  là  gây sự chú ý với  ?”
 
Nghe ,  tức quá mà bật .
 
Người  đúng là  hiểu tiếng .
 
Gây sự chú ý của  ?
 
Anh  xứng ?
 
 túm lấy quả trứng trong giỏ, ném thẳng qua.
 
Hạ Cảnh Niên  đề phòng,  trứng đập thẳng  mặt – “bộp!” – nước trứng chảy đầy.
 
“A, Cảnh Niên!”
 
Ôn Noãn hét lên.
 
Hạ Cảnh Niên nhắm mắt , giơ tay lau trứng,  giơ tay định đánh .
 
 nhanh chóng lùi một bước, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Sao, đại thiếu gia nhà họ Hạ   đánh  ?”
 
Động tác của Hạ Cảnh Niên khựng , hít sâu một .
 
“Dư Thính Vãn, cô giỏi lắm! Vậy thì cứ ở  đây cả đời !”
 
Nói xong,     bỏ .
 
Anh  rời khỏi, đám  đến xem trò cũng lập tức lục tục rút lui.
 
Ôn Noãn là  cuối cùng rời .
 
Khi  ngang qua , cô  nhẹ giọng :
“Thính Vãn, cảm ơn cô. Nếu  nhờ cô, Cảnh Niên   nhận   tấm lòng của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-nguyet-som-da-chang-con-lien-quan/chuong-3.html.]
 
  đáp.
 
Những thứ cô đang tự hào khoe khoang, chính là rác rưởi mà   vứt bỏ từ lâu.
 
Cô thích nhặt rác, thì cứ việc nhặt .
 
3.
 
Sau khi   rời ,  xách túi rau  về căn nhà đối diện nhà họ Hạ.
 
Trong nhà,   đang họp qua điện thoại.
 
Thấy  bước ,  liền ấn tắt tiếng  mỉm  nhận lấy giỏ rau từ tay .
 
“Anh   là đợi  họp xong  cùng  mà, mệt ?”
 
 lắc đầu,  theo   bếp.
 
“Em tiện  chợ thì  vài đoạn  tư liệu, còn  nấu cơm. Công bằng mà.”
 
Anh đột nhiên dừng bước,   kịp phản ứng nên đ.â.m sầm  lưng .
 
Anh   cúi xuống, nhéo mũi  một cái.
 
“Cô nhóc , cơm nhà   bao giờ là em nấu ?”
 
“Vừa  bên ngoài ồn ào,  chuyện gì ?”
 
Nhớ  chuyện khi nãy,  bĩu môi :
“Hạ Cảnh Niên đến,   đưa em về,  em dạy cho một trận .”
 
Nghe ,  nhíu mày, “Cảnh Niên đứa nhỏ ,  em dạy một  cũng , đỡ    điều.”
 
  , nhướng mày một cái.
 
Chỉ  thôi ?
 
Anh khẽ mỉm , đột nhiên bế thốc  lên   thẳng  phòng ngủ.
 
“Chuyện của em và  ,  đều . Dù   ghen, nhưng bây giờ em ở bên , thế là đủ .”
 
Vừa , môi   áp xuống.
 
Nụ hôn của  cuồng nhiệt như lửa, từ từ thiêu đốt và hòa tan , khiến   cách nào cưỡng  .
 
Lần tiếp theo gặp  Hạ Cảnh Niên là một tháng  đó.
 
Trong tiệc đính hôn của Lâm Lan.
 
Cô  là bạn  nhất của ,   đặc biệt về quê mời  tham dự.
 
Không chịu nổi vẻ nũng nịu của cô ,  đành gật đầu đồng ý.
 
Việc gặp  Hạ Cảnh Niên và Ôn Noãn cũng  trong dự đoán của .
 
Vừa thấy họ, Lâm Lan như gà  bảo vệ con, lập tức kéo     lưng, giao việc tiếp đón họ cho Hách Ôn Luân.
 
Hách Ôn Luân là vị hôn phu của Lâm Lan, cũng là bạn của Hạ Cảnh Niên.