Nam Trí Tri : “Được.”
Phong Đình Thâm gật đầu, đó sang Dung Từ: “Tối nay về ?”
Dung Từ vẫn đang suy nghĩ về nội dung trao đổi với Nam Trí Tri, đột ngột hỏi , cô khựng một chút mới phản ứng kịp, đáp: “Không về.”
Phong Đình Thâm gật đầu: “Biết .” Sau đó dậy: “Lát nữa sẽ qua đón Tâm Tâm về.”
Ý là .
Dung Từ lạnh nhạt : “Biết .”
Phong Đình Thâm thêm gì với cô nữa, về phía bà cụ Dung: “Lão phu nhân, cháu còn việc, xin phép .”
Bà cụ Dung dậy, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Đi thong thả, tiễn.”
Phong Đình Thâm cũng tức giận vì sự thờ ơ của bà cụ, sang Dung Trường Thịnh, gật đầu chào rời khỏi sảnh tiệc.
Nhìn thấy Phong Đình Thâm bước khỏi cửa khách sạn, động tác xuống xe của Hạ Trường Bách khựng .
Phong Đình Thâm nhanh chóng lên xe rời .
Hạ Trường Bách theo, yên trong xe nhúc nhích.
Nam Trí Tri đợi tiệc tàn mới cùng Úc Mặc Huân rời .
Hôm nay Phong Cảnh Tâm ăn quá nhiều đồ ăn vặt nên khi tiệc bắt đầu, cô bé chỉ ăn vài miếng là no, đó chạy lên lầu chơi điện tử.
Đợi khách khứa về gần hết, Dung Từ mới lên lầu tìm con.
Thấy cô về, Phong Cảnh Tâm tháo tai : “Mẹ xong việc ạ?”
“Ừ.” Nhớ lời Phong Đình Thâm khi , cô : “Ba con bảo tối nay sẽ đón con về, con gọi điện hỏi xem bao giờ ba đến đón.”
Nghĩ đến việc về nhà mai chơi với dì Vu Vu, Phong Cảnh Tâm vui vẻ đáp: “Vâng ạ!”
Điện thoại kết nối, đầu dây bên bắt máy nhanh.
Một lát , Phong Cảnh Tâm đặt điện thoại xuống, với Dung Từ: “Ba bảo mười lăm phút nữa ba tới ạ.”
“Được, .” Dung Từ tiếp: “Con thu dọn đồ đạc , lát nữa đưa con xuống lầu đợi ba.”
Phong Cảnh Tâm nũng nhờ Dung Từ giúp.
Bởi vì nhiều lúc đồ đạc của cô bé đều do Dung Từ thu dọn giúp.
thấy sắc mặt Dung Từ vẻ , lời nũng nịu đến miệng nuốt xuống.
Đến giờ, Dung Từ đưa Phong Cảnh Tâm xuống lầu.
Trong thang máy, Dung Từ im lặng gì, Phong Cảnh Tâm nắm tay cô lắc lắc: “Mẹ ơi.”
Dung Từ cúi đầu: “Hửm?”
“Dạo ít hơn hẳn.”
Trước đó cô bé để ý thấy còn gọi điện cho mỗi ngày như cũng hỏi han xem .
Cô bé quả thực thích sự đổi của .
gần đây cô bé phát hiện , ngoài những điều đó, bình thường khi gặp , dường như cũng còn thích chuyện với cô bé như nữa.
Mẹ dường như trở nên trầm mặc hơn.
Phong Cảnh Tâm là do một tay cô nuôi lớn, Dung Từ con bé thực là đứa trẻ vô tâm.
Con bé lâu như mới nhận cô ít , chẳng qua là quen với việc phớt lờ cô mà thôi.
Dung Từ thu hồi ánh mắt, : “Mẹ mệt .”
“Dạ...”
Trông Dung Từ quả thực khá mệt mỏi nên Phong Cảnh Tâm hỏi thêm nữa.
Gió đêm nay lạnh thấu xương.
Vừa bước khỏi sảnh khách sạn, gió lạnh quất mặt đau rát.
Phong Cảnh Tâm rõ ràng lạnh, chịu nữa, nắm lấy tay cô xoay rúc mặt bụng cô: “Lạnh quá, bế con .”
Phong Cảnh Tâm sắp sáu tuổi , thực khá nặng.
Dung Từ bế khá vất vả nhưng vẫn cúi bế con lên.
Phong Cảnh Tâm ôm cổ cô, vùi mặt hõm cổ cô tránh gió lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-76-dem-gio-lanh-vao-nha-di.html.]
Quần áo Dung Từ mềm mại ấm áp, cô bé hưởng thụ cọ cọ cổ cô.
Phong Đình Thâm đúng giờ.
Khi Dung Từ bế Phong Cảnh Tâm đến bãi đỗ xe thì xe của Phong Đình Thâm cũng vặn chạy .
Nhìn thấy hai con, xe dừng ngay chân Dung Từ.
Thấy Phong Đình Thâm đến, Phong Cảnh Tâm cũng xuống khỏi Dung Từ mà đợi cửa kính xe hạ xuống, nũng với Phong Đình Thâm đang trong xe: “Ba bế con .”
Phong Đình Thâm gì, xuống xe, tới đón lấy Phong Cảnh Tâm.
Phong Cảnh Tâm vui vẻ đung đưa chân trong lòng Phong Đình Thâm.
Khi Phong Đình Thâm gần, Dung Từ ngửi thấy mùi nước hoa của Lâm Vu .
Lúc nãy cạnh cô, mùi nước hoa .
Nghĩa là khi rời khỏi đây, đến nhà họ Tôn.
Phong Đình Thâm cô, : “Đêm gió lạnh, nhà .”
Dung Từ lùi một bước, đáp: “Biết .”
Phong Cảnh Tâm vui vẻ : “Tạm biệt .”
Dung Từ: “Ừ.”
Phong Đình Thâm bế Phong Cảnh Tâm lên xe, Dung Từ đợi xe khuất về phía xe của .
Nhìn theo bóng lưng cô, một lúc Phong Đình Thâm mới thu hồi tầm mắt, bảo tài xế: “Đi thôi.”
Xe nhanh chóng hòa dòng .
Khi Dung Từ sắp đến chỗ đỗ xe của thì Hạ Trường Bách bước xuống từ xe của : “Dung Từ.”
Dung Từ để ý, tưởng lạ, gọi tên mới , phát hiện là Hạ Trường Bách.
Cô tưởng tình cờ gặp, dù hôm nay họ cũng bao trọn cả khách sạn , Hạ Trường Bách việc đến đây cũng lạ.
Cô gật đầu chào Hạ Trường Bách, đó mở khóa xe, định lên xe rời .
Thấy Dung Từ vẫn coi như xa lạ, Hạ Trường Bách chôn chân tại chỗ.
Dung Từ mở cửa xe, thấy Hạ Trường Bách vẫn đó .
Thấy vẻ chuyện với , cô lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì ?”
Hạ Trường Bách khựng .
Cuối cùng, vẫn nhắc đến chuyện tối nay.
Anh : “Đan Đan quà tặng cô, hai hôm nữa rảnh rỗi cùng ăn bữa cơm ?”
Đan Đan từng gặp t.a.i n.ạ.n nghiêm trọng, cả thể xác và tinh thần đều chịu tổn thương nặng nề.
Đan Đan từng với cô rằng cô nét giống cô bé.
cô bé qua đời.
Vì , Dung Từ hiểu sự ỷ của Đan Đan đối với .
Nói thật, cô cũng khá thích Đan Đan.
Nếu bình thường gặp mặt, cô sẽ gạt bỏ ân oán cá nhân với Hạ Trường Bách để chơi với Đan Đan nhiều hơn.
vì Đan Đan mà hẹn gặp riêng...
Lúc , Hạ Trường Bách bỗng : “Bên phía của cô một dự án thể giúp .”
Dung Từ sững sờ.
Hạ Trường Bách nhiều, chỉ bảo: “Cô suy nghĩ , nghĩ kỹ thì cứ gọi cho bất cứ lúc nào.”
Dung Từ im lặng.
Thú thật, cô tin tưởng .
Bởi vì quan hệ với Lâm Vu và Phong Đình Thâm.
Cho dù hiện tại Hạ Trường Bách thực lòng giúp, cho dù cuối cùng dự án giữa và cô thành công.
nếu cô và Lâm Vu xảy tranh chấp, ai liệu giống Phong Đình Thâm, vì Lâm Vu mà dùng dự án để uy h.i.ế.p cô ?